Chị gặp được em là thông qua một thành viên của diễn đàn YTC. Chị vẫn còn nhớ cái ngày hôm đó, ngày 2 tháng 3 năm 2012, chị chạy xe hơn 10 cây số vào sáng sớm để đến mua em. Ấn tượng đầu tiên mà chị vẫn còn nhớ là Nana của chị rất nhỏ, bằng 2 lòng bàn tay của chị. Em về nhà, chị làm cho em một cái ổ khá xinh, cho em cả thú bông để em ôm khi ngủ nữa. Rồi cứ thế em lớn dần....
Ngày 11 tháng 3, chị đưa em đi tiêm ngừa Carre sau 4 ngày sổ lãi. Ngày hôm đó, em về không chịu ăn gì, lừ đừ. Ngày hôm sau thì em sốt cao, chị mới đưa em đến bệnh viện thú y. Rồi về, chị mua nước biển khô (oresol) loại tốt nhất cho em uống. Rồi em cũng hạ sốt. Nhưng em lại có thêm bệnh nữa, đó là viêm da. Rồi chị lại tích cực hằng ngày chở em đến thú y để tiêm thuốc điều trị viêm da. Tiêm được 5 ngày, bụng em bắt đầu phình to, em thở khó dần...
Lại một lần nữa, chị đều đặn đưa em đến Chi Cục Thú Y khám bệnh, siêu âm, nhưng bụng em vẫn không nhỏ lại được, em thở ngày một khó.
Và rồi, chị đưa em đến một phòng khám tư nhân nổi tiếng. Người ta khám cho em kĩ lắm, chụp X-quang cho em nữa. Cái lần đó, em lên bàn X-quang, chị đứng giữ 2 chân sau của em để em giang rộng mình để chụp phim. Nghe tiếng rên của em, chị biết em đau lắm, phải không Nana?
Rồi em được chẩn đoán là bị viêm gan. Lại tiêm thuốc, em lại đau, lại rên, và chị lại bế em vào vai chị, dỗ dành như một đứa bé. Em thích được như vậy lắm phải không Nana, vì mỗi lần chị làm như thế, em không còn rên nữa. Em được tiêm và uống thuốc trợ gan trong 3 ngày. Rồi ngày hôm qua, 30/03...
Chị đi học về, em bắt đầu kêu lên những tiếng kêu đau lòng. Em cứ đi theo chị, nhưng đi được vài bước, em lại ngã. Cả buổi tối hôm qua, em nằm trên người chị mà ngủ. Em tiêu chảy rất nhiều. Nhất là vào lúc 2h sáng hôm nay, 31/03, chị dậy cho em uống liên tục oresol nhưng em không uống, cứ ngậm miệng lại. Tiếng kêu của em ngày một nhiều hơn. Chị ngồi trông em. Em không ngủ được vì em đau. Và rồi, lần đầu tiên, Nana của chị biết sủa. Chị bất ngờ lắm. Nhưng đến 4h sáng, em có vẻ mệt, em ho, chị bế em lên, rồi em giãy 2 cái, rồi em chết, ngay trên tay chị. Và rồi chị khóc, khóc như mưa. Em chỉ mới hơn 2 tháng tuổi thôi mà Nana. Sao ông trời lại có thể bắt em phải chịu nhiều bệnh tật như vậy chứ?
Nana ơi, em hãy yên nghỉ em nhé! Chị yêu em.