Xin chia pùn cùng bạn nhé, mình cũng đang trong tình cảnh như bạn nên mình rất hiểu cảm giác đau đớn, hụt hẫng này. Trong vòng 2 tuần mình cũng bị mất đi 2 bé mình iu thương. Nhà mình có 2 pé chó, 2 pé mèo. Sáng ngày 10/3 pé meonho nhà mình đi và tới giờ vẫn chưa về, mình đã khóc hết nước mắt và đi tìm kiếm khắp nơi có thề tìm nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Và bây giờ mình vẫn hy vọng có ngày pé sẽ trở về với mìh.
Trong khi đi tìm meonho ở khu lehongphong mình tình cờ gặp pé mèo ALD, pé nhìn rất nhỏ và trông rất tội nhưng pé rất dễ thương. Lúc đó mình bị pé cuốn hút nhưng mình lưỡng lự ko pít có nên mua pé ko vì meonho chỉ vừa đi mất 1 tuần và mìh cũng pít chó mèo ở khu này bán là ko nuôi được. nhưng càng nhỉn pé mình càng ko kiềm lòng được và quyết định mua em, lúc đó mình chỉ nghĩ để em ở đấy với bọn khốn nạn ấy em sẽ chết mất và có em rồi chăm em sẽ nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ meo nho và cũng để meolon nhà mình có em để chơi đùa chung vì từ lúc meonho đi meolon pùn lám. Trên đường về mình đinh đem em đi bs liền nhưng rồi lại nghĩ để mai vậy vì mình sợ pé mệt, lúc mới về pé tỉnh táo và láu lỉnh, hung dữ lắm, ăn híp cả meolon trong nhà. Qua ngày hôm sau pé tuy ko chịu ăn nhưng cũng ko bị ói, mình có ép em uống được vài muỗng canh và buổi chìu chở em đi bs. BS Tùng nói em bị bịnh rồi phải theo dõi và chích thuốc 5 ngày mới pít em có qua được ko vì em còn nhỏ qua. Nhìn em quằn người chích thuốc mà mình đau xót ruột, nhưng cũng mang hy vọng và cầu nguyện e vượt qua được, có thể lớn lên mạnh khỏe và sống vui vẻ. Tối hôm đó mình bắt đầu lên mạng tìm hỉu căn bệnh em đang mang và cách chăm sóc. Lần đầu tiên mới pít nấu cháo là gì và chăm 1 người bệnh suốt đêm với tâm trạng ra sao. Đối với mình mỗi con vật mình nuôi mình đều xem như người thân của mình vậy, giống như bạn xem tụi nhóc như con mình vậy đó nên đau lắm......... Suốt cả dêm mang niềm hy vong, tới sáng chọp mắt được chút là dựt mình dậy đút cho pé nước orasol, nước cháo. lúc mình chợt dựt mình thức dậy thấy pé mở 2 mắt xanh biếc nhìn mình chứ ko thiêm thiếp như hồi hôm mình chợt có cảm giác sợ hãi, như báo hiệu j đó nhưng lúc đó mình lại gạt đi và bế pé dặt lên lòng mình ngủ, có lẽ suốt cả đời này mình cũng ko quên được cảm giác khi ấy. Nằm được tý pé tự dậy và có ý mún đi ra ngoài phòng, mình bế pé xuống giường để pé tự đi và đi theo sau coi pé đi đâu, khi thấy mẹ mình ngồi đấy thì mình nhờ mẹ coi pé và mình vô phòng ngủ típ. Khi thằng em mình đi học về nó hõi thăm tình hình pé sao thì mẹ nói pé đi rồi tư dưng trong phòng mình dựt mình dậy, lúc đó mình choáng váng ko tin vào mắt tai mình nữa, đầu óc trống rỗng ko sn được gì, ôm xác pé lanh ngắt trong tay cảm giác mình đau ko thể tả. Mình cứ thế ôm em khóc....và khóc.... Đó là buổi trưa ngày 19/3, tuy chỉ có pé, nuôi pé, chăm sóc pé có 2 ngày nhưng với mình là pít bao tình thương và hy vọng trong đó.Và mình cũng chưa kịp đặt tên cho pé. Bây giờ mình có 2 nỗi đau, 2 nỗi nhớ thương lẫn hối tiếc trong đó. Mình chưa bao giờ hối hận vì đã mua pé, mình chỉ hối tiếc là ko đưa được pé vượt qua được bệt tật và được lớn lên mạnh khỏe.
Cũng như bạn giờ đây nhìn đâu trong nhà cũng nhớ tụi nhỏ, tới bây giờ nghĩ về tụi nó mình vẫn khóc, mình rất sợ rất sợ cảm giác này nhưng mình vẫn chưa thể thoát ra. Nhưng vẫn cầu mong có ngày meonho nhà mình trở về và ít ra bây giờ pé xíu ko còn đau đớn vì bệnh tật nữa. Ở nơi nào đó ko phải thế giới này các pé ngủ ngoan bình yên và hạnh phúc nhé ^.^