Hic chia buồn với chị. Em hiểu cảm giác của chị. Chị nhớ không, lần trước Puu của em bị nấm, em có hỏi, chị cũng có giúp em rằng đừng đưa ra Nguyễn Thiện Thuật..Sau đó Puu đã đỡ nấm..Em có đi tiêm thuốc bổ cho Puu, vậy mà đêm hôm đó, Puu tới quấn quít e, xong ra góc chơi, rồi tự nhiên chạy nhảy loạn lên, chân tay co rút, cũng ói ra nhớt, lúc đó e cuống lắm, không biết nên làm gì..Puu rên la lên,oằn người một lúc rồi bỏ e đi..E khóc nguyên đêm đó...Vì e ở trọ nên không có chỗ chôn, người ta lại nói phải thả nước thì mới nhanh đầu thai được.../
Nhìn bé lạnh cóng,tay chân cứng, mắt mở..tất cả những khoảnh khắc đau đớn đó như cứa vào lòng e..e chỉ cảm thấy mình k làm được gì trong khi bé đau đớn quằn quại như vậy..Tất cả diễn ra nhanh lắm...
Đến giờ e vẫn nhớ Puu rất nhiều,huống chi 2 bé của chị mới ra đi như vậy...Puu của e hiếu động lắm,là con gái nhưng nghịch ngợm,lại giỏi nịnh nữa....E luôn hạn chế ra ngoài để giành thời gian với bé,ăn uống vô cùng cẩn thận và đầy đủ,e cũng tránh lặp bữa ăn để Puu ngán...Chăm bao nhiêu,vậy mà..chỉ trong tích tắc.bao nhiêu là kỷ niệm...Đến giờ e vẫn nhớ khuôn mặt đó,dáng nhỏ xíu đó...thời gian đầu e còn bị ám ảnh nghe tiếng kêu của bé lúc ngủ nữa..
Thật lòng chia buồn với chị.Ngày trước e có coi hình,clip của 2 bé nhà chị,đáng yêu vậy mà,tiếc quá...Chị đừng buồn nữa nhé,take care c ạ..