Mimi của chị đã ra đi , ra đi mãi mãi rồi ! Mi ơi , chị còn nhớ ngày đầu tiên chị nhìn thấy em , em đang ngủ trong đống len của chị . Lúc đó chị đã ôm em vào lòng , vuốt ve em ,mắt em lim dim rồi chợt tỉnh , nhìn ngó xung quanh rồi em lại dựa vào chị ,ngủ thiếp đi ( chỉ nghĩ lúc đấy em đang say ngủ Mi ạ ) rồi ngày qua ngày em một càng lớn cho đến một ngày chị lỡ cho em ăn thức ăn cho mèo nhưng em ko quen em cứ nuốt chửng thôi , rồi em đi ngoài ra máu chị đã mua thuốc cho em nhưng em ko qua nổi rồi cuối cùng ngày chị ko bao giờ nghĩ đến đã tới . Chị đi học về rồi chị tìm em , tìm mãi .rồi chị thấy em nằm ngay trên bàn chị , chị biết căn bệnh đấy đã cướp mất Mi của chị rồi chị nhận ra chị , chính chị đã đẩy em tới chỗ chết , là lỗi của chị Mi ạ . chị đã tự tước em ra khỏi chị .Chính chị mà em phải chịu đựng căn bệnh đau đớn ấy ! Chính chị ! Chị xin lỗi . Chị chỉ muốn em bít là người mà em phải hận chính là chị . Chị xin lỗi chị xin lỗi . chị yêu em , chị yêu em rất nhiều ...............................