Trở về nhà sau kì nghỉ dưỡng bệnh dài trước lễ 30/4, chỉ mong có tiếng sủa mừng của em, mong đc nhìn thấy cái vẫn đuôi của em..Vậy mà...
Nhà im ắng quá...chị ráng tranh thủ sắp xếp đồ vào tủ, đọn dẹp và chạy qua mẹ đón em về...nhưng...Mẹ đi vắng, ko thấy em đâu...
Hỏi bà ngoại, bà bảo bà ko biết...Hỏi cháu Diễm Phúc thì biết rằng em đã ra đi rồi... Chị nghe cháu kể lại mà nước mắt lưng tròng...đau đớn cho em quá!
Trong xóm dạo này có trộm, ngày nào cũng nghe mọi người bàn tán về chuyện rình rập, mất đồ...Vậy mà nhà mình thì chả ai dám đến gần vì tiếng sủa của em...Em còn nhỏ nhưng rất là khôn nên chẳng ai dám bước gần cổng nhà...
Vậy mà....ngày hôm ấy...ngày 07/5 - ngày định mệnh của em đã xảy ra...
Cả nhà tỉnh giấc bởi tiếng em đâp cửa, tiếng em rên rỉ...cả nhà bừng dậy bật sáng đèn...vừa mở cửa thì....Một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt mọi người
Em nằm sát cửa, bàn chân trước nhỏ bé cố gắng hết sức đập vào thành cửa, tiếng kêu yếu ớt ko ra hơi bởi vì từ cổ em...máu tuôn xối xả...
Em bị một vết đâm từ cổ họng lên đế cổ gần xương lưng...máu từ đó chảy dài ko ngớt...
Cả nhà đã cố gắng cứu em, nhưng ko thể nữa rồi...em yếu dần yếu dần và mệt mỏi nhắm mắt...chân ko quên cào cào vào ko khí như báo động... Xung quanh sân...đầy bã chó...nhưng chị biết em chẳng bao giờ rớ vào cái thứ bẩn thỉu đó...nên bọn chúng mới ra tay tàn nhẫn với em như thế...
BÀ thương nên quấn cho em cái khăn bằng vải vụn rồi đem ra bụi tre ngoài khu đất trống gần nhà đặt em xuống...Cái nơi mà mọi ngày em vẫn hay ra đó đùa cát đỏ...
Em đi rồi...chị về chưa kịp nhìn thấy em lần cuối...Nuối tiếc...buồn bã....Hình ảnh của em mới hôm qua vẫn còn trong trí chị...Vậy mà...Thương quá VIP ơi...
Nhà im ắng quá...chị ráng tranh thủ sắp xếp đồ vào tủ, đọn dẹp và chạy qua mẹ đón em về...nhưng...Mẹ đi vắng, ko thấy em đâu...
Hỏi bà ngoại, bà bảo bà ko biết...Hỏi cháu Diễm Phúc thì biết rằng em đã ra đi rồi... Chị nghe cháu kể lại mà nước mắt lưng tròng...đau đớn cho em quá!
Trong xóm dạo này có trộm, ngày nào cũng nghe mọi người bàn tán về chuyện rình rập, mất đồ...Vậy mà nhà mình thì chả ai dám đến gần vì tiếng sủa của em...Em còn nhỏ nhưng rất là khôn nên chẳng ai dám bước gần cổng nhà...
Vậy mà....ngày hôm ấy...ngày 07/5 - ngày định mệnh của em đã xảy ra...
Cả nhà tỉnh giấc bởi tiếng em đâp cửa, tiếng em rên rỉ...cả nhà bừng dậy bật sáng đèn...vừa mở cửa thì....Một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt mọi người
Em nằm sát cửa, bàn chân trước nhỏ bé cố gắng hết sức đập vào thành cửa, tiếng kêu yếu ớt ko ra hơi bởi vì từ cổ em...máu tuôn xối xả...
Em bị một vết đâm từ cổ họng lên đế cổ gần xương lưng...máu từ đó chảy dài ko ngớt...
Cả nhà đã cố gắng cứu em, nhưng ko thể nữa rồi...em yếu dần yếu dần và mệt mỏi nhắm mắt...chân ko quên cào cào vào ko khí như báo động... Xung quanh sân...đầy bã chó...nhưng chị biết em chẳng bao giờ rớ vào cái thứ bẩn thỉu đó...nên bọn chúng mới ra tay tàn nhẫn với em như thế...
BÀ thương nên quấn cho em cái khăn bằng vải vụn rồi đem ra bụi tre ngoài khu đất trống gần nhà đặt em xuống...Cái nơi mà mọi ngày em vẫn hay ra đó đùa cát đỏ...
Em đi rồi...chị về chưa kịp nhìn thấy em lần cuối...Nuối tiếc...buồn bã....Hình ảnh của em mới hôm qua vẫn còn trong trí chị...Vậy mà...Thương quá VIP ơi...