Quá nhiều thứ trong cuộc sống cần lo toan.Đôi khi những gì mình định liệu từ trước lại chẳng bao giờ có thể thực hiện suôn sẻ,có khi còn thất bại.Haizzz.Sao mọi việc mình làm đều gai góc quá.Tự bản thân công việc đã gai góc,hay là dưới con mắt của mình mà công việc đó trở nên gai góc,mình cũng không biết nữa.Bế tắc.Ngành mình đang học thì mình không thích,ngành mình thích thì mình không đủ khả năng học.Cố gắng mãi mà vẫn không được.Nhìn mọi người thành công mà thèm quá.Cũng muốn được như họ bao nhiêu,nhưng lại gặp rất nhiều rào cản không thể vượt qua.Những định kiến của ba,của mẹ về tương lai của mình.Dẫu biết rằng có địa vị cao trong xã hội là điều tốt,nhưng áp lực xung quanh cái địa vị thì cũng quá nhiều.Và để trèo từ sinh viên lên cái địa vị xã hội đó,mình phải leo biết bao nhiêu quả núi mang tên " khó khăn" nữa đây.Nhiều khi bất mãn với chính bản thân mình : hèn kém,nhu nhược,không quyết đoán.Nhưng ngẫm lại thì,cha mẹ vất vả sớm hôm,dậy 3 4h sáng lóc cóc cặm cụi kiếm tiền gửi vào cho mình ăn học,thì cái ý nghĩ bỏ học để kinh doanh rồi tiến dần tới thành công lại bị xóa nhòa ngay tức khắc.Con đường mình đang đi được cha mẹ trải bằng mồ hôi nước mắt,hao mòn sức lực trong khi tuổi già gần kề.Họ hi vọng vào mình biết bao nhiêu.Nhưng mình biết khả năng của mình tới đâu.Học tiếp để hoàn thành ý nguyện của cha mẹ thì mình nghĩ ra cũng chẳng làm gì nhiều nhặn cho đời,toàn khom lưng gánh trên vai những "sếp",xu nịnh luồn cúi mình không quen.Muốn làm giàu chỉ có làm chủ,kinh doanh,vì "phi thương bất phú,phi phú bất bần" mà.2 ngã rẽ,ngã rẽ nào cũng nhiều hố sâu,đá sỏi.Híc.