Nếu nói từ yêu thì cũng chả sai vì tôi luôn có em bầu bạn những lúc buồn, những lúc quanh tôi chả có ai, khi mà tất cả mọi vướng bận của cuộc đời khuất sau bóng tối tôi lại trở về với khoảng lặng của riêng tôi cùng điếu thuốc và cốc đen đá trước khi đi ngủ, những lúc suy ngẫm về nhg gì đã qua tôi chỉ có em bên cạnh, ngồi bên em vuốt ve em và nhìn em ngủ tôi thấy cuộc đời vẫn nhiều niềm vui. Thật buồn cười khi tôi lại dành tình cảm lớn cho 1 con vật đến như vậy, nhưng trong tôi ko bao giờ nghĩ em là một con vật vì em cũng là một sinh vật sống em cũng có cuộc sống như một con người vậy.
Mọi khi tôi chỉ lang thang ở diễn đàn này với mục đích ngắm nhìn những chú pet cưng của các bạn nhg hôm nay tôi quyết định viết bài sau hơn 2 tiếng đi lang thang tìm em, tôi đã đi ko biết bao xa ngó vào nhà bất kì ai có cánh cổng có khe hở đủ lớn để em có thể chui vào. Càng đi tôi càng tuyệt vọng vì chắc em sẽ chả thể đi một quãng đường xa như thế được. Khi đôi chân tôi đã không thể bước được mà chỉ còn là lết trên đường vì mỏi...tôi đã tuyệt vọng khi không tìm được em. Bắt taxi về nhà và trong lòng bao nỗi buồn ùa về, cách đây chỉ chút ít thôi tôi vẫn còn để em ngồi trên lòng và vuốt ve, mắt em lim dim khi được tôi gãy gãy vào cổ, nhưng giờ đây em đâu rồi. Ngồi đây mà bao nhiêu kỷ niệm về em, nỗi buồn xen lẫn kỷ niệm, tôi chỉ muốn khóc. Một thằng đàn ông cứng rắn ko biết đến nước mắt mà giờ lại muốn khóc vì 1 con vật thật nực cười.
Trong đầu tôi đan xen rất nhiều dòng cảm xúc nhưng tôi vẫn sợ nhất 1 điều mà ko muốn nghĩ tới nó lại cứ hiện ra, liệu em có bị ai bắt rồi thịt mất ko ? ôi cái suy nghĩ mới làm tim tôi quặn đau biết bao. Nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ có một ai đó tìm đc em khi em đang lang thang ngoài kia và sẽ cưng chiều em như tôi. Cánh cổng nhà tôi thường ngày giờ này đóng nhưng hôm nay tôi ko nỡ đóng nó lại, biết đâu em sẽ tìm đc đường về, biết đâu và biết đâu...em ơi em đang ở đâu...
Mọi khi tôi chỉ lang thang ở diễn đàn này với mục đích ngắm nhìn những chú pet cưng của các bạn nhg hôm nay tôi quyết định viết bài sau hơn 2 tiếng đi lang thang tìm em, tôi đã đi ko biết bao xa ngó vào nhà bất kì ai có cánh cổng có khe hở đủ lớn để em có thể chui vào. Càng đi tôi càng tuyệt vọng vì chắc em sẽ chả thể đi một quãng đường xa như thế được. Khi đôi chân tôi đã không thể bước được mà chỉ còn là lết trên đường vì mỏi...tôi đã tuyệt vọng khi không tìm được em. Bắt taxi về nhà và trong lòng bao nỗi buồn ùa về, cách đây chỉ chút ít thôi tôi vẫn còn để em ngồi trên lòng và vuốt ve, mắt em lim dim khi được tôi gãy gãy vào cổ, nhưng giờ đây em đâu rồi. Ngồi đây mà bao nhiêu kỷ niệm về em, nỗi buồn xen lẫn kỷ niệm, tôi chỉ muốn khóc. Một thằng đàn ông cứng rắn ko biết đến nước mắt mà giờ lại muốn khóc vì 1 con vật thật nực cười.
Trong đầu tôi đan xen rất nhiều dòng cảm xúc nhưng tôi vẫn sợ nhất 1 điều mà ko muốn nghĩ tới nó lại cứ hiện ra, liệu em có bị ai bắt rồi thịt mất ko ? ôi cái suy nghĩ mới làm tim tôi quặn đau biết bao. Nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ có một ai đó tìm đc em khi em đang lang thang ngoài kia và sẽ cưng chiều em như tôi. Cánh cổng nhà tôi thường ngày giờ này đóng nhưng hôm nay tôi ko nỡ đóng nó lại, biết đâu em sẽ tìm đc đường về, biết đâu và biết đâu...em ơi em đang ở đâu...