hphuongtrang
Member
Bư là một bé mèo nhị thể trắng đen, mình nhận được Bư từ tay mẹ chồng mình vào một buổi sáng đẹp trời ngày 10 tháng 3 năm 2009. Lúc đó Bư bé bằng bàn tay của mình, lông lá Bư lúc đó xơ xác, mặt mũi lấm lem đầy nét sợ hãi trông tội nghiệp vô cùng. Mẹ chồng mình mua Bư từ một người bán mèo dạo ở chợ Bà Chiểu. Biết vợ chồng mình thích mèo và bản thân mẹ cũng yêu thích những con vật nuôi này nên khi thấy Bư đang bị cả đám nhóc cùng chuồng ăn hiếp, mẹ tội quá nên đem Bư về nhà...
Vì gương mặt khờ khạo, hai lúa mà cả nhà mình đặt cho em tên là Bư. Càng lớn, em càng chứng tỏ cho mọi người biết đặt tên em là Bư quả không sai. Em hiền lành, dễ thương, nhõng nhẽo, khờ khạo không ai bằng. Nhưng chính vì sự "bư" đó của em mà mọi người trong nhà ai cũng yêu em, đến cả ba chồng mình là một người không thích gì chó mèo mà sáng nào cũng vuốt vuốt Bư vài cái rồi mới làm gì làm.
Bư rất đặc biệt, mình đã từng nuôi nhiều bé mèo nhưng chưa bao giờ thấy bé mèo nào đặc biệt như Bư. Bạn bè người thân mình đến nhà hoặc nghe chuyện của Bư cũng nói là "con mèo lạ quá, chưa thấy con nào như vậy". Để mình kể cho các bạn nghe vì sao Bư lạ, đầu tiên là tiếng kêu của em ấy, các bé mèo khác thường kêu "mao mao" hoặc "meo meo" nhưng Bư nhà mình từ nhỏ đến lến chỉ kêu "eo eo", không biết có phải em ấy bị ngọng hay không nhưng thiệt tình cái tiếng eo eo nghe cưng ko cưỡng nổi. Tiếp theo là cách nằm ngồi của Bư, Bư hiếm khi nằm sấp truyền thống như các bé mèo khác, hễ đi thì thôi, còn nếu dừng lại thì Bư sẽ tìm một bức tường hay cánh cửa nào đó để dựa lưng vào và... ngồi, liếm láp một hồi mệt thì ngả ngửa về phía sau nằm nghỉ.
Bư đặc biệt rất thích vuốt ve và đặc biệt hơn nữa là cái cách cạ cạ đòi vuốt ve của em ấy, ngày nào cũng vậy, buổi sáng trước khi đi làm và buổi chiều khi đi làm về, vừa gặp mình là Bư chạy lại kêu eo eo và cạ nhiệt tình cả cái người mập thịt vào chân mình, sau đó lộn ngửa một cái phịch dưới chân mình và ưỡn cong người hết cỡ chờ đợi những cái vuốt ve của mình. Các bạn cứ tưởng tượng bàn tay mình đang để úp, sau đó lộn ngửa lại, hình dung sang hình ảnh một bé mèo mập ú, đang đứng cạ cạ rồi đột ngột lộn ngửa cái phịch sẽ thấy hài hước biết chừng nào. Mà cứ như thế, gặp ai Bư cũng cạ và lộn phịch như vậy để chờ đợi những cái vuốt ve.
Nhưng trong nhà Bư đặc biệt quấn mình, có lẽ nó cảm nhận được ai là người iu nó và chìu chuộng nó nhất nên nó mới quấn như vậy. Mình ở ngoài đường thì thôi, về đến nhà là nó cứ quấn suốt bên chân mình đòi vuốt ve, đùa giỡn với nó, mình bận nấu cơm ko có thời gian chơi với Bư thì Bư nằm vào góc bếp nhìn mình, thỉnh thoảng kiu "eo eo" như thể hỏi mình rảnh chưa lại chơi với nó, mình trả lời nó "Bư đi chơi đi, chị chưa nấu xong, ko chơi với con được". Làm như nó hiểu tiếng mình nói nên ko kêu "eo eo" nữa, nhưng nó ko đi chơi, nó vẫn nằm đó lim dim nhìn mình rùi khò khò lun. Mình nấu cơm xong thì kiu nó dậy, nó nghe mình kiu mừng lắm, bật dây và chạy thiệt lẹ đến mình cạ cạ và lộn phịch. Thế là mình lại vuốt ve mát xa cho nó hết 15 phút. Sau khi đã được vuốt ve đã đời thì nó mới chạy đi ăn, đi chơi.
Đặc biệt hơn nữa là Bư biết nói chuyện, bình thường ngoài việc đòi vuốt ve Bư không bao giờ kêu, chỉ khi vợ chồng mình hỏi Bư cái gì thì Bư mới trả lời "eo eo" lại, còn ý nghĩa là gì thì tự vợ chồng mình suy ra hihi. Tối nào vợ chồng mình cũng nói chuyện với nó, nào là "Bư ăn cơm chưa", Bư trả lời là "eo eo eo", chồng mình tự dịch lại là "dạ ăn rồi", còn mình thì dịch là "con chưa ăn", rồi hỏi "Bư ăn chả không", Bư trả lời" eo eo", mình dịch là "ăn ăn" và rùi cho Bư ăn. Đặc biệt, Bư rất thích chơi ở ngoài lang cang phòng ngủ của vc mình, ngày nào cũng vậy, cứ tối đến là Bư chạy lại cửa lang cang kêu "eo eo eo eo eo" như thể nói mình mở cửa cho Bư ra đó chơi, mình hỏi lại "con ra đó chơi lâu không", Bư trả lời "eo eo", mình tự hiểu là "5 phút", mình hỏi lại Bư "5 phút hả", Bư liền "eo" một hơi thiệt dài như thể nhằn mình là "đã nói là 5 phút mà, mở cửa cho con lẹ đi mà". Và còn rất nhiều cuộc nói chuyện giữa mình và Bư, cứ mình hỏi một câu thì Bư trả lời 1 câu chứ ko có tự nhiên mà kiu "eo eo" nên mình nghĩ Bư đang nói chuyện với mình.
Cuộc sống của vợ chồng mình và cả đại gia đình thật sự có ý nghĩa hơn rất nhiều từ ngày có Bư. Vợ chồng mình vô cùng hạnh phúc khi mỗi ngày trôi qua đều có Bư bên cạnh,cả căn nhà luôn tràn ngập tiếng cười vì những trò ngờ nghệch, là lạ của Bư. Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ êm đềm như vậy cho đến cái ngày Chủ Nhật định mệnh ấy...
Vẫn như mọi hôm, sau khi ăn uống xong xuôi, vợ chồng mình và hai bé mèo Bư & Mimi (Mimi là bé mèo lớn khác trong nhà mình) tập trung trong phòng ngủ của mình để trò chuyện, đùa giỡn với nhau (ngày nào cũng vậy, cứ buổi tối là gia đình nhỏ của mình lại tập trung một chỗ như vậy). Vợ chồng mình mỗi người ôm một cái máy tính, còn Bư Mi thì giỡn với nhau gần đó. Một hồi chị Mimi chạy ra vườn chơi, còn Bư thì chạy lại ngồi trên cái cặp laptop của mình, mình đưa tay vuốt vuốt Bư mấy cái, Bư liền cạp lấy cạp để cái tay mình, mình nói với Bư là "con cạp chị đau wa', chị đâu chơi trò này được với Bư, Bư ra chơi với chị Mimi nha". Và rồi Bư nghe lời mình, Bư chạy ra vườn tìm chị Mimi... Mình thật sự không thể ngờ rằng đó lại là lần sau cùng mình được nói chuyện, vuốt ve Bư...
Nửa tiếng sau vợ chồng mình tự nhiên thấy sao không khí im ắng quá, bình thường Bư ít khi ra vườn lâu như vậy. Chồng mình ra vườn tìm Bư... 5 phút sau mình nghe chồng mình la lên "nhóc ơiiiiiiiiii....iiiiiiii", mình nghe tiếng la của chồng mà chân tay rụng rời, mình biết chắc chắn có chuyện không lành đã xảy ra, mình chạy thật nhanh xuống nhà theo tiếng la của chồng và rồi cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mắt mình, chồng mình nói trong tiếng nấc là Bư bị cái cửa cuốn kẹp... Mình thấy Bư nằm đó, miệng tím tái, mắt khép hờ, không còn động đậy nữa... mình hét lên rồi quỵ xuống khóc ngất, mình không gượng được nữa, mình không tưởng tượng được tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra. Mình ko đủ can đảm lại gần Bư, mình sợ không đối mặt được với sự thật này. Lúc đó gần 12h đêm, không kịp thay quần áo, vợ chồng mình vội vàng bế Bư đi tìm bác sỹ. Mình biết giờ đó làm gì còn bác sỹ nào mở cửa nhưng vợ chồng mình vẫn lao như điên trong đêm tối với hi vọng mong manh... Vợ chồng mình gõ cửa 3 tiệm bác sỹ thú ý nhưng chỉ có 1 chỗ là chịu mở cửa, nhưng cũng khó khăn lắm mình mới năn nỉ được ông bác sỹ đó mở cửa. Sau một hồi cấp cứu thì ông bác sỹ nói rằng "nó đi lâu rồi, đem nó về chôn đi..." Mình như chết liệm, gục xuống, tim thắt lại... Mình cảm thấy hối hận, giá như lúc đó mình không kêu Bư ra ngoài tìm chị Mi chơi, giá như lúc đó vợ chồng mình xuống tìm Bư sớm hơn, giá như và giá như...
Cuộc sống của vợ chồng mình trở nên u ám, buồn tẻ từ sau đó. Vợ chồng mình căm giận kẻ đã gián tiếp gây nên cái chết cho Bư và có lẽ cả cuộc đời này, vợ chồng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó. Chính vì sự vô tâm, hời hợt của người đó mà Bư mới phải ra đi một cách đau đớn thế này. Ngày nào người đó cũng đi chơi về khuya, vợ chồng mình rất không thích việc hay về khuya này vì lúc đó Mi Bư hay lẻn ra ngoài vườn chơi lúc người đó mở cửa vào nhà, rồi việc đóng cửa này nọ cũng gây rất nhiều nguy hiểm cho Mi Bư, vợ chồng mình đã nhắc nhở liên tục cả nhà là khi đóng cửa mở cửa, nhất là cửa cuốn là phải chú ý Mi Bư, phải đứng chờ cho cửa cuốn xuống hết rồi mới đi vào nhà để tránh trường hợp Mi Bư bị kẹt, vậy mà người đó vẫn đểnh đoản, đi chơi về và đi một mạch lên phòng, ko thèm để ý cửa cuốn có xuống hết chưa... Mình chưa bao giờ cảm thấy ghét ai như vậy, mặc dù trước đó, mình vô cùng yêu quý người này, nhưng sau chuyện của Bư, tình thương đó đã trở thành sự thù hận không bao giờ hết...
Và đây là hình ảnh đáng iu của bé Bư nhà mình...
Ngày con bé mới về nhà mình, nhỏ xíu, lông lá xơ xác, tóc chẻ 2 mái:
View attachment 12349 View attachment 12350 View attachment 12352
Và những ngày sau đó, khi con bé được vợ chồng mình "vỗ béo" đến tận 5kg:
Tư thế ngồi độc nhất vô nhị:
View attachment 12343 View attachment 12342 View attachment 12355View attachment 12353
và tư thế nằm sảng khoải hết chỗ chê, nhìn cứ như tắm nắng ngoài bãi biển hihi:
View attachment 12346 View attachment 12347 View attachment 12348
còn đây là tư thế lúc con bé đang phê vì được vuốt ve:
View attachment 12344
Hai chị em co ro trong một chiều mưa lạnh:
View attachment 12351
Còn mình đang núp sau tường định chơi trốn tìm với Bư, dè đâu bị Bư phát hiện và chạy lại lộn phịch lên chân mình:
View attachment 12358 View attachment 12364
Con bé đặc biệt rất thích xem tivi, có lúc hứng chí quá nhảy lun lên bàn để xem cho rõ:
View attachment 12356 View attachment 12357 View attachment 12360
Con bé nằm ngủ đáng yêu vô cùng:
View attachment 12359 View attachment 12354 View attachment 12345
Giáng sinh năm 2010, mình mua cho con bé bộ đồ ông già noel, con bé có vẻ thích lắm đi tới đi lui từ trên lầu xuống dưới nhà, tạo dáng đủ kiểu cho mình pose hình:
View attachment 12361 View attachment 12362
View attachment 12363 View attachment 12365
View attachment 12366 View attachment 12367
Biết bao nhiêu niềm vui hạnh phúc khi có Bư bên cạnh, giờ những điều đó chỉ còn là những ký ức vô cùng đẹp nhưng lại làm tim mình vô cùng nhức nhối, nổi đau không bao giờ nguôi...
Vì gương mặt khờ khạo, hai lúa mà cả nhà mình đặt cho em tên là Bư. Càng lớn, em càng chứng tỏ cho mọi người biết đặt tên em là Bư quả không sai. Em hiền lành, dễ thương, nhõng nhẽo, khờ khạo không ai bằng. Nhưng chính vì sự "bư" đó của em mà mọi người trong nhà ai cũng yêu em, đến cả ba chồng mình là một người không thích gì chó mèo mà sáng nào cũng vuốt vuốt Bư vài cái rồi mới làm gì làm.
Bư rất đặc biệt, mình đã từng nuôi nhiều bé mèo nhưng chưa bao giờ thấy bé mèo nào đặc biệt như Bư. Bạn bè người thân mình đến nhà hoặc nghe chuyện của Bư cũng nói là "con mèo lạ quá, chưa thấy con nào như vậy". Để mình kể cho các bạn nghe vì sao Bư lạ, đầu tiên là tiếng kêu của em ấy, các bé mèo khác thường kêu "mao mao" hoặc "meo meo" nhưng Bư nhà mình từ nhỏ đến lến chỉ kêu "eo eo", không biết có phải em ấy bị ngọng hay không nhưng thiệt tình cái tiếng eo eo nghe cưng ko cưỡng nổi. Tiếp theo là cách nằm ngồi của Bư, Bư hiếm khi nằm sấp truyền thống như các bé mèo khác, hễ đi thì thôi, còn nếu dừng lại thì Bư sẽ tìm một bức tường hay cánh cửa nào đó để dựa lưng vào và... ngồi, liếm láp một hồi mệt thì ngả ngửa về phía sau nằm nghỉ.
Bư đặc biệt rất thích vuốt ve và đặc biệt hơn nữa là cái cách cạ cạ đòi vuốt ve của em ấy, ngày nào cũng vậy, buổi sáng trước khi đi làm và buổi chiều khi đi làm về, vừa gặp mình là Bư chạy lại kêu eo eo và cạ nhiệt tình cả cái người mập thịt vào chân mình, sau đó lộn ngửa một cái phịch dưới chân mình và ưỡn cong người hết cỡ chờ đợi những cái vuốt ve của mình. Các bạn cứ tưởng tượng bàn tay mình đang để úp, sau đó lộn ngửa lại, hình dung sang hình ảnh một bé mèo mập ú, đang đứng cạ cạ rồi đột ngột lộn ngửa cái phịch sẽ thấy hài hước biết chừng nào. Mà cứ như thế, gặp ai Bư cũng cạ và lộn phịch như vậy để chờ đợi những cái vuốt ve.
Nhưng trong nhà Bư đặc biệt quấn mình, có lẽ nó cảm nhận được ai là người iu nó và chìu chuộng nó nhất nên nó mới quấn như vậy. Mình ở ngoài đường thì thôi, về đến nhà là nó cứ quấn suốt bên chân mình đòi vuốt ve, đùa giỡn với nó, mình bận nấu cơm ko có thời gian chơi với Bư thì Bư nằm vào góc bếp nhìn mình, thỉnh thoảng kiu "eo eo" như thể hỏi mình rảnh chưa lại chơi với nó, mình trả lời nó "Bư đi chơi đi, chị chưa nấu xong, ko chơi với con được". Làm như nó hiểu tiếng mình nói nên ko kêu "eo eo" nữa, nhưng nó ko đi chơi, nó vẫn nằm đó lim dim nhìn mình rùi khò khò lun. Mình nấu cơm xong thì kiu nó dậy, nó nghe mình kiu mừng lắm, bật dây và chạy thiệt lẹ đến mình cạ cạ và lộn phịch. Thế là mình lại vuốt ve mát xa cho nó hết 15 phút. Sau khi đã được vuốt ve đã đời thì nó mới chạy đi ăn, đi chơi.
Đặc biệt hơn nữa là Bư biết nói chuyện, bình thường ngoài việc đòi vuốt ve Bư không bao giờ kêu, chỉ khi vợ chồng mình hỏi Bư cái gì thì Bư mới trả lời "eo eo" lại, còn ý nghĩa là gì thì tự vợ chồng mình suy ra hihi. Tối nào vợ chồng mình cũng nói chuyện với nó, nào là "Bư ăn cơm chưa", Bư trả lời là "eo eo eo", chồng mình tự dịch lại là "dạ ăn rồi", còn mình thì dịch là "con chưa ăn", rồi hỏi "Bư ăn chả không", Bư trả lời" eo eo", mình dịch là "ăn ăn" và rùi cho Bư ăn. Đặc biệt, Bư rất thích chơi ở ngoài lang cang phòng ngủ của vc mình, ngày nào cũng vậy, cứ tối đến là Bư chạy lại cửa lang cang kêu "eo eo eo eo eo" như thể nói mình mở cửa cho Bư ra đó chơi, mình hỏi lại "con ra đó chơi lâu không", Bư trả lời "eo eo", mình tự hiểu là "5 phút", mình hỏi lại Bư "5 phút hả", Bư liền "eo" một hơi thiệt dài như thể nhằn mình là "đã nói là 5 phút mà, mở cửa cho con lẹ đi mà". Và còn rất nhiều cuộc nói chuyện giữa mình và Bư, cứ mình hỏi một câu thì Bư trả lời 1 câu chứ ko có tự nhiên mà kiu "eo eo" nên mình nghĩ Bư đang nói chuyện với mình.
Cuộc sống của vợ chồng mình và cả đại gia đình thật sự có ý nghĩa hơn rất nhiều từ ngày có Bư. Vợ chồng mình vô cùng hạnh phúc khi mỗi ngày trôi qua đều có Bư bên cạnh,cả căn nhà luôn tràn ngập tiếng cười vì những trò ngờ nghệch, là lạ của Bư. Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ êm đềm như vậy cho đến cái ngày Chủ Nhật định mệnh ấy...
Vẫn như mọi hôm, sau khi ăn uống xong xuôi, vợ chồng mình và hai bé mèo Bư & Mimi (Mimi là bé mèo lớn khác trong nhà mình) tập trung trong phòng ngủ của mình để trò chuyện, đùa giỡn với nhau (ngày nào cũng vậy, cứ buổi tối là gia đình nhỏ của mình lại tập trung một chỗ như vậy). Vợ chồng mình mỗi người ôm một cái máy tính, còn Bư Mi thì giỡn với nhau gần đó. Một hồi chị Mimi chạy ra vườn chơi, còn Bư thì chạy lại ngồi trên cái cặp laptop của mình, mình đưa tay vuốt vuốt Bư mấy cái, Bư liền cạp lấy cạp để cái tay mình, mình nói với Bư là "con cạp chị đau wa', chị đâu chơi trò này được với Bư, Bư ra chơi với chị Mimi nha". Và rồi Bư nghe lời mình, Bư chạy ra vườn tìm chị Mimi... Mình thật sự không thể ngờ rằng đó lại là lần sau cùng mình được nói chuyện, vuốt ve Bư...
Nửa tiếng sau vợ chồng mình tự nhiên thấy sao không khí im ắng quá, bình thường Bư ít khi ra vườn lâu như vậy. Chồng mình ra vườn tìm Bư... 5 phút sau mình nghe chồng mình la lên "nhóc ơiiiiiiiiii....iiiiiiii", mình nghe tiếng la của chồng mà chân tay rụng rời, mình biết chắc chắn có chuyện không lành đã xảy ra, mình chạy thật nhanh xuống nhà theo tiếng la của chồng và rồi cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mắt mình, chồng mình nói trong tiếng nấc là Bư bị cái cửa cuốn kẹp... Mình thấy Bư nằm đó, miệng tím tái, mắt khép hờ, không còn động đậy nữa... mình hét lên rồi quỵ xuống khóc ngất, mình không gượng được nữa, mình không tưởng tượng được tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra. Mình ko đủ can đảm lại gần Bư, mình sợ không đối mặt được với sự thật này. Lúc đó gần 12h đêm, không kịp thay quần áo, vợ chồng mình vội vàng bế Bư đi tìm bác sỹ. Mình biết giờ đó làm gì còn bác sỹ nào mở cửa nhưng vợ chồng mình vẫn lao như điên trong đêm tối với hi vọng mong manh... Vợ chồng mình gõ cửa 3 tiệm bác sỹ thú ý nhưng chỉ có 1 chỗ là chịu mở cửa, nhưng cũng khó khăn lắm mình mới năn nỉ được ông bác sỹ đó mở cửa. Sau một hồi cấp cứu thì ông bác sỹ nói rằng "nó đi lâu rồi, đem nó về chôn đi..." Mình như chết liệm, gục xuống, tim thắt lại... Mình cảm thấy hối hận, giá như lúc đó mình không kêu Bư ra ngoài tìm chị Mi chơi, giá như lúc đó vợ chồng mình xuống tìm Bư sớm hơn, giá như và giá như...
Cuộc sống của vợ chồng mình trở nên u ám, buồn tẻ từ sau đó. Vợ chồng mình căm giận kẻ đã gián tiếp gây nên cái chết cho Bư và có lẽ cả cuộc đời này, vợ chồng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó. Chính vì sự vô tâm, hời hợt của người đó mà Bư mới phải ra đi một cách đau đớn thế này. Ngày nào người đó cũng đi chơi về khuya, vợ chồng mình rất không thích việc hay về khuya này vì lúc đó Mi Bư hay lẻn ra ngoài vườn chơi lúc người đó mở cửa vào nhà, rồi việc đóng cửa này nọ cũng gây rất nhiều nguy hiểm cho Mi Bư, vợ chồng mình đã nhắc nhở liên tục cả nhà là khi đóng cửa mở cửa, nhất là cửa cuốn là phải chú ý Mi Bư, phải đứng chờ cho cửa cuốn xuống hết rồi mới đi vào nhà để tránh trường hợp Mi Bư bị kẹt, vậy mà người đó vẫn đểnh đoản, đi chơi về và đi một mạch lên phòng, ko thèm để ý cửa cuốn có xuống hết chưa... Mình chưa bao giờ cảm thấy ghét ai như vậy, mặc dù trước đó, mình vô cùng yêu quý người này, nhưng sau chuyện của Bư, tình thương đó đã trở thành sự thù hận không bao giờ hết...
Và đây là hình ảnh đáng iu của bé Bư nhà mình...
Ngày con bé mới về nhà mình, nhỏ xíu, lông lá xơ xác, tóc chẻ 2 mái:
View attachment 12349 View attachment 12350 View attachment 12352
Và những ngày sau đó, khi con bé được vợ chồng mình "vỗ béo" đến tận 5kg:
Tư thế ngồi độc nhất vô nhị:
View attachment 12343 View attachment 12342 View attachment 12355View attachment 12353
và tư thế nằm sảng khoải hết chỗ chê, nhìn cứ như tắm nắng ngoài bãi biển hihi:
View attachment 12346 View attachment 12347 View attachment 12348
còn đây là tư thế lúc con bé đang phê vì được vuốt ve:
View attachment 12344
Hai chị em co ro trong một chiều mưa lạnh:
View attachment 12351
Còn mình đang núp sau tường định chơi trốn tìm với Bư, dè đâu bị Bư phát hiện và chạy lại lộn phịch lên chân mình:
View attachment 12358 View attachment 12364
Con bé đặc biệt rất thích xem tivi, có lúc hứng chí quá nhảy lun lên bàn để xem cho rõ:
View attachment 12356 View attachment 12357 View attachment 12360
Con bé nằm ngủ đáng yêu vô cùng:
View attachment 12359 View attachment 12354 View attachment 12345
Giáng sinh năm 2010, mình mua cho con bé bộ đồ ông già noel, con bé có vẻ thích lắm đi tới đi lui từ trên lầu xuống dưới nhà, tạo dáng đủ kiểu cho mình pose hình:
View attachment 12361 View attachment 12362
View attachment 12363 View attachment 12365
View attachment 12366 View attachment 12367
Biết bao nhiêu niềm vui hạnh phúc khi có Bư bên cạnh, giờ những điều đó chỉ còn là những ký ức vô cùng đẹp nhưng lại làm tim mình vô cùng nhức nhối, nổi đau không bao giờ nguôi...