• Ban Quản Trị cộng đồng Yeuthucung.com xin gửi lời chúc mừng năm mới 2020 đến toàn thể các bạn & gia đình, cùng nhau đón một năm thành công, thịnh vượng, hạnh phúc.

HCM: Bài viết về Bác sỹ Khánh và phút trải lòng của "1 bà mẹ có tội"

flora_ph

Pets are my love
Sáng nay thức dậy sớm, mình ngồi lục lọi gõ google tìm "bác sỹ thú y tốt bụng". Thật bất ngờ khi người cộng tác bao lâu nay của Tails Home là bác sỹ Khánh lại có 1 bài viết mà mình nghĩ phải chia sẻ để mọi người tham khảo, xem xét. Tự đáy lòng mình đã luôn mong tìm được 1 bác sỹ thú y thật có tâm với nghề để không phải chỉ có các bé chó mèo nhà Tails Home được tận tình cứu chữa mà còn rất nhiều các bé khác đang và sẽ cần đến 1 tấm lòng không kể mưa gió, tiền bạc, đêm khuya. Cảm giác như hơi "nghẹn" 1 tí khi đọc bài viết của bạn duongpdu. Mình xin gửi link để các bạn cùng đọc:
http://disieuthi.com...-tot-bung-.html
Cũng như bạn ấy, ấn tượng đầu tiên về bác Khánh là 1 "ông bác sỹ trẻ" chẳng giống bác sỹ tí nào. Nhưng khi 2 vợ chồng bác ấy có những đêm 12h đội mưa gió đến nhà mình "cấp cứu" mấy bé cún bị sốt rồi lại tất tả chạy đi lo những ca khác khi thì ở quận 7, khi thì Tân Phú ... thì mình thấy hình ảnh người bác sỹ hiện ra trên diện mạo của 1 người chưa bao giờ khoác áo blouse trắng thay cho những bộ đồ giản dị, phong trần bác Khánh vẫn xuất hiện hằng ngày. Mình đã rất vui khi có khách hàng của mình mới đây thôi cũng chia sẻ lời "cảm ơn" dù bác Khánh đã không thể giành lại sự sống cho 1 bé bị carre của khách. Hôm ấy gần 1h sáng bác Khánh đến và ở lại làm mọi khả năng cho bé đến hơn 2h. Cuối cùng bé đã ra đi...Nhưng tất cả mọi người dù đau vẫn thanh thản vì không còn điều gì để dằn vặt, day dứt nữa trong quá trình cứu chữa cho bé...
Mình không nhớ biết bao lần chứng kiến cái Tâm với nghề của bác Khánh. Mình chỉ nhớ khoảng thời gian 5 tháng làm việc, gặp vợ chồng bác hàng ngày nhưng chỉ 1 lần ngồi ăn 1 bữa cơm trưa chung hôm trước khi mình đi Bangkok tuần trước và 1 lần vào ngày Khai Trương chi nhánh quận 10. Hai lần... lần nào cũng nhanh gọn, chưa kịp để chia sẻ, trao đổi cuộc sống đời tư riêng như những người bạn bình thường.
Mình không thích đưa bài viết lên để khen chê, trách móc bất kì ai. Nhưng tâm nguyện bấy lâu của mình là tìm được 1 bác sỹ không phải là tiến sỹ tu nghiệp nước ngoài trở về đầu tư 1 phòng mạch hoành tráng, hiện đại. Tâm nguyện của mình, mình tin rằng cũng đang giống như rất nhiều người khác là tìm được 1 người lương y dốc hết sức cứu chữa các bé bằng cả tấm lòng. Mình mong rằng không chỉ với riêng cá nhân mình mà với tất cả mọi người, những nỗi đau mất mát người bạn nhỏ có đuôi sẽ giảm mạnh. Là một người kinh doanh yêu thích công việc liên quan đến thú cưng nhưng kinh nghiệm chưa dạn dày, đôi lúc đối mặt với cảnh không thể níu giữ các bé bị mắc bệnh sẵn trước khi về hoặc do lây nhiễm, mình đã từng suy sụp tự chất vấn rằng: CV mình lựa chọn lợi nhuận dù ít nhiều cũng có nên tiếp tục để phải chứng kiến những cảnh lực bất tòng tâm nhìn các bé đi trong đau đớn? Đã có lúc mình muốn bỏ ngang, trở lại cuộc sống bình lặng trước khi chọn cv này nhưng rồi mình đã đứng lên quyết tâm bắt đầu lại để tìm ra những điều tốt đẹp hơn cho chính mình, mọi người và đặc biệt là cho các bé nhỏ.
Mình là 1 bà mẹ đông con, chăm sóc các con cho đến ngày đảm bảo con ổn định sk tuyệt đối thì phải " sẵn sàng" tiễn con tìm về với những mái ấm mới có điều kiện tốt hơn để các con được chăm sóc, chạy nhảy thoải mái thay vì cả ngày bị nhốt trong hàng rào, tủ kiếng, cách ly con với mầm bệnh có thể nhiễm bất cứ lúc nào. Mình là người mẹ có tội khi để các con quân quít mẹ rồi thì mẹ lại đành đoạn "bán" các con đi. Nhưng các con biết ko? Mẹ đau lắm, nhưng về nhà mới các con sẽ có cuộc sống tốt hơn, an toàn hơn là trong môi trường nhiều người lui tới có nguy cơ khiến các con nhiễm bệnh nguy hiểm cao. Bao nhiêu lần các con về nhà mới là bấy nhiêu lần mẹ thì thầm lời xin lỗi dù biết các con không thể hiểu được. Đôi khi nước mắt mẹ rơi đứng lặng nhìn chủ mới mang các con đi khuất dạng nhưng rồi trong lòng mẹ lại tìm thấy sự nhẹ nhàng vui mừng vì biết phía trước điều gì chờ đón các con. Mẹ lại nguôi ngoai và mỉm cười dù khá nhiều lần lợi nhuận mẹ nhận lấy không còn là bao nữa. Nhưng cũng có lần shop bán 1 be samoyed đi khi mẹ vắng mặt, mẹ đã không trực tiếp biết được con sẽ về với ai, chỉ biết mọi người nói cô chú ấy thương con lắm, vừa thấy con là đón về liền. Mấy ngày sau, mẹ qua nhà mới thăm con, nhìn con sống trong nhà chung mấy chục bé khác được nuôi làm giống, mẹ thấy mình có tội. Mẹ muốn đưa con về lại nhưng không còn cơ hội nữa. Me đã muốn cứng rắn hơn mà không thể. Đến tận giờ, cảm giác rất tệ này vẫn chưa thể nguôi ngoai. Mẹ xin lỗi Samoyed và tấtc cả các con nhiều lắm!
Mẹ sẽ cố gắng tiếp tục công việc đan chứa nhiều nỗi đau tinh thần này để giúp các con mạnh khỏe, sớm tìm được cuộc sống thật tốt bên những người "bố, mẹ" thật sự có khả năng nuôi dưỡng các con lâu dài. Không phải chỉ mình mẹ biết thương và lo cho cho các con đâu. Còn rất rất nhiều những trái tim yêu thương thú cưng dốc hết khả năng để đón các con về, cho các con tình thương và sự quan tâm còn tốt hơn mẹ nhiều. Mẹ tin rằng trong tương lai gần, với sự chung tay của cộng đồng yêu thú cưng, thế giới của các con sẽ có thêm nhiều điều tốt đẹp, sáng sủa hơn. Hãy cho mẹ và mọi người thời gian nhé!
 

Tuyết Viên

Administrator
Staff member
Administrator
Cảm ơn bạn về bài viết hay và hữu ích cho mọi người nhé!
 
Top