• Ban Quản Trị cộng đồng Yeuthucung.com xin gửi lời chúc mừng năm mới 2020 đến toàn thể các bạn & gia đình, cùng nhau đón một năm thành công, thịnh vượng, hạnh phúc.

Nhật ký một chú chó đáng thương...

halohalu

New Member
Hôm nay mình xin kể các bạn nghe câu chuyện về chú chó đáng thương của mình. Nhà mình ở khu phố cổ chật hẹp đông người, bố mẹ ngại nuôi chó vì rận và bẩn. Nhưng mình và em thì rất thích chó mèo. Sau 1 thời gian dài ngừng nuôi chó mèo, mình quyết định đặt mua 1 em chó. Mình mới có được em gần 1 tuần nay. Em về từ thứ 2 đầu tuần. Đón e về từ bến xe Mỹ Đình xa xôi, mình cảm thấy rất hạnh phúc. Lần đầu tiên mình thấy 1 thứ gì đó đáng yêu, xinh đẹp như vậy. Một chú chó Nhật lai Bắc Kinh trắng trẻo, xinh xắn. Mình đặt tên em là Bông. Ngày đầu tiên, em có vẻ mệt mỏi sau một chặng đường xa, toàn ngủ là ngủ. Tỉnh dậy thì ăn và vệ sinh. Được cái rất quấn người. Thấy người là quấn lấy tíu tít, mưng rỡ. Bé hơi hắt xì và khụt khịt. Lo lắng, mình nhắn tin hỏi người bán chó và tham khảo ý kiến trên mạng thì được biết là bé cảm lạnh thời tiết. Yên tâm, mình ko cho bé đi khám nữa.

Ngày thứ 2, bé hồi sức, đùa nghịch nhưng vẫn khụt khịt và ho hắng. Mẹ về. Ko cho mình nuôi Bông nữa. Đành phải giấu tạm nhà bạn, định đấu tranh giành quyền nuôi Bông. Bông yêu lắm, cứ đùa nghịch suốt. Nhưng bỏ ăn 1-2 bữa. Khi mình gọi cho BSTY, bác tư vấn ko nên cho e tiêm vội mà nên theo dõi tình hình sk xem có phát bệnh ko. Lại chủ quan, ko cho bé đi khám.

Ngày thứ 3, mọi việc diễn ra bình thường. Bé khỏe và chơi đùa vô tư. Bé có tè bậy đôi chút. Mình tét mông bé mấy cái để dạy dỗ. Từ đó, Bông dỗi, mình gọi ko thèm theo nữa. Thật đáng ghét.

Sáng thứ 4, mình qua thăm, được biết bé bỏ ăn hôm qua. Nhưng lúc mình đến, bé lại ăn uống như thường, thâm chí ăn ngấu ăn nghiến là đằng khác. Nhìn bé ăn ngon lành mà mình hạnh phúc thế. Nhưng tối hôm đó là lúc mình nhận được tin báo tình hình bé Bông của mình có vẻ ko ổn. Bé ho hắng nhiều.

Sáng thứ 5 là sáng hôm qua, mình nhận được tin báo Bông bị nôn mửa, phải đem đi khám bệnh viện gấp. Ngồi trong lớp học mà lòng mình cháy như lửa đốt. Chỉ muốn phóng về ngay với em, xem em thế nào. Về dến nơi được biết em phải vào trạm y tế quận, truyền nước và tiêm thuốc, Em bị nhiễm virus Parvo, khả năng qua khỏi là vô cùng thấp. Bông của mình kêu rên đau đớn thì mình thấy xót xa. Người bé gày sọp đi. Về đếm nhà, em lại nôn, đi ngoài ra giun dẹt. Mình và bạn dù ko muốn cũng phải giữ tay chân em, cho e ăn và uống thuốc. Nghe e rên và kêu lên 1 tiếng đau đớn thì mình cũng xót xa. Rồi đến lúc ngủ, vẫn chỉ tìm ra với chủ mà ngủ. Thương em quá, Bông ơi....

Chiều, mình liên tiếp nhận được tin nhắn về tình hình của em. Bé nôn ngày một nhiều hơn và yếu dần đi. ĐI ngoài lỏng và có mùi hôi tanh. Rồi đến chiều tối, bé không đi lại được nữa. Đến đêm khi mình về, người bé đã bắt đầu cứng dần. Đôi mắt đang giãn dần ra nhìn mình đau đớn, tội nghiệp. Vì không chấp nhận để mất bé, vì tinh vào sức mạnh của tình yêu mình dành cho bé sẽ giúp bé vượt qua, mình bất chấp mùi hôi, bất chấp bệnh tật của bé, mình mnag bé về nhà, ủ ấm bé bằng cơ thể mình, đặt trên bụng, đắp chăn giữ nhiệt cho bé, nắm lấy 4 chân bé. giữ cho chúng thật ấm. Người bé mềm dần, thỉnh thoảng còn cựa quậy. Hơi thở khá hơn.

1h đêm, bé lến cơ co giật. Mình vẫn vuốt ve, an ủi bé. Bông vẫn thở nhè nhẹ, yếu ớt. Hi vọng qua đêm nay, mai mình sẽ cho bé đi khám, đi truyền nước, đi cấp cứu. Rồi Bông sẽ lại trở lại, lại nghịch với mình như xưa. Ko sao đâu, bé Bông yêu quý.
.........................................................
3h sáng tỉnh dậy, người bé vẫn ấm nhưng kiểm tra lại thì bé đã ra đi lúc nào rồi, cơ thể đã cứng ngắc. Mình sững sờ. Bao nhiêu hi vọng tan biến. Rõ ràng người Bông vẫn còn hơi ấm đây mà? Sao có thể chết được? KO THỂ NÀO!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một mình ngồi lặng trong đêm, nhìn, lắc lắc, nghe nhịp tim của em. Tất cả ko còn nữa. Em bỏ mình ra đi thật rôi......

Ôi Bông ơi, chị thật có lỗi biết bao, đã chủ quan, đã ko chăm sóc em chu đáo, để em pải chết trong đau đớn và quằn quại. Tôi đã sai ở chỗ nào? Liệu có phải mình đã suýt cứu được em ko? có phải vì ôm em quá chặt nên e chết ko???? Tại sao? Tại sao chứ? Bé còn quá nhỏ, ngoan ngoãn và rất tình cảm. Sao ông trời nỡ mang em xa tôi chứ? Tội nghiệp em quá, Bông ơi.....


Xin lỗi em, xin lỗi em , xin lỗi em....Ngàn lần xin lỗi em, Bông ơi..........................
 

I♥umeo

T.Viên Năng Động
:sadcorner: :sadcorner: hix hix .. muốn khóc quá .... chia buồn với bạn
 

mangaka

YTC Developer
Bạn giống mình rùi... Mình cũng đã áy náy suốt... Tưởng là do mình chủ quan nên cún chết. Sau đó mới biết là do kún bệnh.
Mình cũng xin kể chn của mình.
Ở Bạch Mai có một cửa hàng cún rất dễ thương... Ngày ngày mình qua ngắm các kún... Sau 1 thời gian, mình tiết kiệm được tiền và vui mừng chạy như bay đến cửa hàng để được tặng một em kún dễ thương.
Lúc chọn, mình nhìn thấy một em kún có cái mặt ngồ ngộ. Mắt sâu, mõm ngắn, mặt vuông vuông, trắng khoang nâu.NHìn ngô ngố, yêu yêu Mình hỏi em kún í là loại gì, ông chủ báo chó Hàn Quốc (sau mới pít là em lai bắc kinh). Nhưng mà mình cũng k wan tâm lắm, nhah nhah chóng chóng trả 1tr1 để ôm em í về. Anh chủ túm lấy cổ em í. Lấy lược chải chải, lấy cái máy sấy xì em í rùi ném về phía mình. Mình ôm em í vào lòng và hỏi han qua cách chăm sóc. Anh í trả lời nhah nhah và đòi $.
Mình ôm em í về, lòng hạnh phúc vui sướng. Mình làm tạm 1 cái hộp các tông để ở tầng 1 cho em í nằm, tính hôm sau sẽ đi mua chăn ấm đệm êm cho em í.
Ngày đầu tiên về, em í chạy lon ton, có vẻ muốn thân thiện với cô mèo nhà mình (nhưng mà cô mèo chảnh lắm)ăn uống bình thường. Phân bình thường Mình ngắm em í mà niềm vui ko tả được.
Ngày thứ 2, mình cho em í ăn, thấy em í cứ kêu ặc ặc như bị hóc (sau mới biết là bị ho) Mình tưởng mình cho ăn không đúng, làm em í bị hóc thịt bò hoặc hóc do đồ ăn cho kún cứng quá. Mình bèn đi mua thức ăn mềm đóng hộp cho kún, tiện thể đi mua đồ dùng cho kún. Mình ra chỗ anh bán kún, mua đày đủ: từ đệm nằm, đồ chơi, thức ăn, phấn tắm khô, lược chải...vv... cái gì cũng là tốt nhất mặc dù mắc nhưng cứ nghĩ đến kún là mình hok tiếc thứ gì cả. HÔm đấy mình còn thấy 2 anh chị tiêm cái thuốc gì cho kún ở cửa hàng . Mình hỏi là : "anh chị tiêm gì đấy?" Ông bà í nói : " Tiêm phòng" Mình hỏi: "Thế kún của em được tiêm chưa?" Ông bà í: "Chưa. Muốn tiêm thì mang đây tiêm. 150k/mũi" Mình: "em sẽ mang Nhưng giờ hình như kún nhà em bị ốm" Ông bà í: "Thế đợi nó khỏe, nguyên tắc là cứ nuôi đúng 1 tuần thì mang ra đây tiêm". Về nhà, mình cứ thắc mắc mãi vì sao ông bà í lúc bán ko hề nhắc gì đến cái vụ tiêm chích này nhỉ. KO bảo thì ai mà bít đc. Và định bụng sẽ đem kún đi tiêm.
Về nhà, mẹ bảo kún cứ bị hóc suốt, bỏ ăn, nằm 1 chỗ buồn thiu, phân lỏng. Mình lo lắng, quyết định mai sẽ đi khám thú y cho kún. Nhưng mà search mạng thì toàn ra bác sĩ thú y làm chết kún khiến mình lo lo. Và qua triệu chứng trên mạng, mình đoán kún bị viêm phổi. Thôi chết rùi, chắc tại mấy hum trời nồm, mình để kún nằm tầng 1, kún bị gió vào nên ốm rồi.
Mình ôm kún đem lên phòng và ủ thật ấm. search mạng hỏi người có kih nghiệm. Mình mua zentaximin về tiêm cho kún. Mua gan lợn xay về chưng lên cho kún ăn, bơm sữa và nước cho kún vì kún ko chịu ăn uống gì cả.
Khi mình tiêm cho kún xong, kún đờ ra, chân bủn rủn và nằm lim dim. Mình sợ kún bị sốc thuốc nên lo lắng đến phát cuồng. Gọi điện cho mọi người để hỏi, sau mình bôi dầu gió cho kún. Kún tỉnh lại và tè 1 bãi. NHìn thấy vậy mình thấy an tâm hơn, nghĩ rằng cũng sẽ qua đợt ốm này. Mình thức gần như trắng đêm để coi kún, nhỡ kún có làm sao thì còn chăm sóc kịp thời.
Ngày thứ 3, kún vẫn bỏ ăn và nằm buồn thiu, đi ngoài lỏng lỏng, đen đen. Mình vẫn chăm sóc, bơm thức ăn và theo dõi. Kún thi thoảng vẫn kho khặc khặc nhưng bớt hơn hum đầu.
Ngày thứ 4, mình quyết định đưa kún đi bsĩ thú i. Sau 1 hùi tìm hiểu, mình đem đến bsĩ Hiền ở trường chinh. Qua tiếp xúc, mình thấy bsĩ là người rất yêu động vật. Bác khám sơ bộ và bảo sẽ xét nghiệm. Bác sĩ bảo rằng kún của mình tỉ lệ sống rất mong manh vì : Kún quá bé, lại ko rõ nguồn gốc". Khuyên mình đem trả và lấy lại $.
Trên đường về, mình suy nghĩ mãi: Tiền thì đúng là tiếc thật đấy, nhưng mà kún rất đáng thương. Kể cả kún có chết thì mình cũng ko nỡ vứt kún cho người ta. Người ta sẽ vứt kún 1 chỗ, để kún chết dần chết mòn trong cô độc. Thà rằng những ngày cuối cùng của kún có mình ở bên, mình sẽ yêu thương và chăm sóc kún để kún không bị cô đơn.
Cuối cùng, mình quyết định sẽ cố gắng hết sức cuối cùng. Mình nghe lời bác sĩ, bỏ 1tr7 đi thuê bình oxi ở Phương Mai. Mình và ông xã mình ngày ngày đi đi về về vác bình oxi từ Phương Mai về Trương Định, từ tầng 1 vác lên tầng 4 cho kún thở vì giờ kún bị viêm phổi cấp, trong khi chờ kết luận của bsĩ thì làm thế để kún đỡ hại gan,suy thận. Mình mua thuốc bơm cho kún, đêm thao thức nằm ôm kún vì sợ kún lạnh và sáng dậy sớm đi mua thịt băm nấu cháo rồi xay cho kún ăn. Cứ 2 tiếng mình lại bơm thức ăn, nước cho kún 1 lần. Lòng thầm cầu nguyện sẵn sàng bỏ đi 1,2 năm của mình cho kún được sống thêm. Đời người thì dài mà đời kún sao bấp bênh quá.
Cho đến một đêm, bình oxi bị cạn. Mình không thể chạy đi đổi bình giờ này nên nghĩ để sáng mai đi đổi chắc cũng đc. Đêm đó cún không thở được, kêu la đau đớn. Mình ko biết làm thế nào ngoài việc xoa xoa kún. Sáng hôm sau mình lôi bố dậy đi đổi bình oxi.Lúc về, thấy kún cừng đờ, dãi chảy dài, mắt nhắm nghiền. Mình lay lay kún lòng thì sợ hãi tuyệt vọng, mãi sau mới thấy động đậy. Mình cho kún vào thở oxi. Nghĩ rằng chắc cũng qua cơn nguy hiểm.
Nhưng hỡi ôi, 2 tiếng sau mình đưa cún ra thì mình phát hiện, mắt cũn đã trắng dã, lòng đen trôi xuống dưới. Mặc dù cún vẫn thở nhưng rên rỉ đau đớn và có lẽ mắt bị mù. Mình gọi cho bsĩ thì bsĩ cũng chỉ bảo là tình trạng rất xấu, giờ phải để kún 24/24h trong oxi. bsĩ cũng ko júp j` đc vì bsĩ nghỉ chủ nhật.Sau ko chịu được, mình goi cho bsĩ Hải-chuyên thú y tại nhà.
Vừa gặp, bsĩ bảo :"Mua ở Bạch Mai đúng ko?" Mình ngạc nhiên: "Sao bsĩ biết?" Bsĩ bảo cả tháng nay chuyên đi chữa cho kún được người ta mua ở đấy. Bsĩ bảo ở đó là 1 ổ dịch, ngta nhập chó china-ko được tiêm phòng 5 bệnh vs 7 bệnh đâu mà chỉ đc tiêm 2 bệnh thui. Sau đó vận chuyển nhiều, chó lây bệnh cho nhau. NGta còn tiêm doping cho kún để kún khỏe mạnh, bán cho khách thì đúng 1 tuần sau kún chết. Vậy mà mình cứ tưởng tại mình chăm kún không tốt, mình đã áy náy và hối hận mãi.
Mình ko cầm đc nước mắt vì thương kún. Mình mất 250k để bsĩ tiêm nhân đạo cho kún, vì bsĩ bảo kún bị care, khi phát nặng sẽ đau đớn kih khủng,máu phun tứ tung. Mình còn yêu cầu bsĩ đừng tiêm thẳng vào tim, mà tiêm từ từ để kún đi vào giấc ngủ cho nhẹ nhàng.
Mình làm 1 cái hộp, để kún vào trong và bọc băng dính. Sau đó mất cả buổi chiều đem xẻng đi chôn kún ở 1 nơi trăng thanh gió mát.
Mỗi lần nhớ về kún, mình lại khóc hết nước mắt... kún còn bé quá, sống chưa được bao nhiêu...vậy mà phải chết trong đau đớn ... biết trách ai bây giờ? trách người ta đã bán em? người ta không tiêm phòng cho em?trách cái số em phải rơi vào số chết... trách người ta đã kinh doanh trên thân xác của em??? Đêm nào mình cũng mơ thấy kún... mơ thấy kún khỏi bệnh và chạy nhảy.
Mình mog kún sẽ sớm được siêu thoát, được hóa kiếp sau sung sướng .. thương kún nhiều...
ôi ..lại rưng rưng nước mắt nữa :((
 

longxin2000

•°¤*(¯`°(F)( (Angel of animal) )(F)°´¯)*¤°•
chúc bé cún của bạn được hóa kiếp làm một con người để có 1 cuộc sống sung sướng nhá. Chia buồn
 

Bobeouuu

T.Viên Năng Động
.................
Cũng chả biết cmmnt j :sad:.
Chỉ biết là trong YTC này có những em cún, em mèo vô cùng hạnh phúc vì được làm pet của những các bạn :sad:.
Mong là kiếp sau e được đầu thai làm người :sad:.
 
tai cac ban sai lam khi cun om hay cun lanh deu om vao nguoi u am, cac ban sai lam qua co hieu rang than nhiet cun cao hon than nhiet con nguoi nen khi om cac be,chung ta vo tinh lam be lanh hon va mat dan than nhiet. cac ban nen u am hoac chuom am cho cun thoi ko nen om cun vao long nhieu. chia xe chut kinh nghiem vi minh cung co Cun da ra di vi sai lam va chu quan. Xin chia buon
 
Top