Mình kể ra ở đây một câu chuyện, khá khó tin nhưng đó lại là một sự thật. Năm 2001, mình được người quen cho 1 em mèo bông trắng tinh, đặt tên là Miu. Lúc đưa về nhà Miu mới chỉ được hơn 1 tháng. Trong ngần 6 tháng, cứ đi học về tới nhà là mình lại gọi Miu, tối ngồi học cũng để Miu ngồi trong lòng. Thời gian đi học đại học, ở nhà có mỗi mình mẹ với Miu, bố đi công tác trong Sài Gòn. Mẹ rất hay nói chuyện với Miu như 1 thành viên trong gia đình.
Sáng sớm, nó thường dậy trước rồi đứng trước cửa buồng gọi vào. Mỗi khi mẹ ra vườn rau, Miu chạy theo ra chơi, đuổi bướm trong vườn. Nó không dám đi 1 mình vì sợ chó hàng xóm cắn. Mẹ đi sang hàng xóm nói chuyện, Miu nghe thấy tiếng cứ đứng trước cửa nhà hàng xóm gọi đến khi mẹ về mới thôi.
Buổi sáng hôm Miu sinh con, nó cứ quấn lấy chân mẹ suốt. Mẹ kể là có lúc nó cứ cắn vào gấu quần mẹ rồi dẫn xuống chỗ ổ của nó. Đến nơi nó nhảy vào ổ và nằm kềnh ra. Vài lần như thế mẹ mới biết nó đau đẻ và chuẩn bị sinh. Rồi mẹ vuốt bụng cho nó một lúc. Sau đó mẹ đi chợ một lát. Thấy mẹ về Miu chạy ra đón và kéo mẹ xuống ổ của nó. Nó đứng ngoài ổ và cứ ngoeo ngoeo như muốn mách rằng nó vừa sinh con. Trong ổ nó là 5 con mèo đang còn ướt lúc nhúc. Thường thì mèo hay giấu con, nhưng Miu thì ngược lại.
Miu ở với nhà mình được 5 năm thì bị trộm bắt. 2 tuần sau khi nó bị bắt mẹ vẫn cứ chuẩn bị cơm hàng ngày cho nó, hy vọng nó về mà không được. Nửa đêm nghe tiếng lục cục trên nhà, mẹ lại nghĩ Miu về nên dậy gọi Miu một lúc. Vậy là từ lúc đó đến giờ nhà mình không dám nuôi mèo nữa. Sợ 1 ngày nó lại bị bắt như trước thì buồn lắm.
Câu chuyện mà mình kể muốn nói rằng, để mèo có thể quấn chủ như cún thì hãy dành thời gian cho chúng nhiều hơn, hãy coi chúng là một thành viên thực sự trong gia đình và nói chuyện, tâm sự với chúng. Chúng không nói được nhưng có thể hiểu được những gì mà ta đối xử với chúng. Các bạn biết không, câu chuyện về Miu nhà mình đến nay vẫn được mọi người trong xóm nhắc đến đấy.
Sáng sớm, nó thường dậy trước rồi đứng trước cửa buồng gọi vào. Mỗi khi mẹ ra vườn rau, Miu chạy theo ra chơi, đuổi bướm trong vườn. Nó không dám đi 1 mình vì sợ chó hàng xóm cắn. Mẹ đi sang hàng xóm nói chuyện, Miu nghe thấy tiếng cứ đứng trước cửa nhà hàng xóm gọi đến khi mẹ về mới thôi.
Buổi sáng hôm Miu sinh con, nó cứ quấn lấy chân mẹ suốt. Mẹ kể là có lúc nó cứ cắn vào gấu quần mẹ rồi dẫn xuống chỗ ổ của nó. Đến nơi nó nhảy vào ổ và nằm kềnh ra. Vài lần như thế mẹ mới biết nó đau đẻ và chuẩn bị sinh. Rồi mẹ vuốt bụng cho nó một lúc. Sau đó mẹ đi chợ một lát. Thấy mẹ về Miu chạy ra đón và kéo mẹ xuống ổ của nó. Nó đứng ngoài ổ và cứ ngoeo ngoeo như muốn mách rằng nó vừa sinh con. Trong ổ nó là 5 con mèo đang còn ướt lúc nhúc. Thường thì mèo hay giấu con, nhưng Miu thì ngược lại.
Miu ở với nhà mình được 5 năm thì bị trộm bắt. 2 tuần sau khi nó bị bắt mẹ vẫn cứ chuẩn bị cơm hàng ngày cho nó, hy vọng nó về mà không được. Nửa đêm nghe tiếng lục cục trên nhà, mẹ lại nghĩ Miu về nên dậy gọi Miu một lúc. Vậy là từ lúc đó đến giờ nhà mình không dám nuôi mèo nữa. Sợ 1 ngày nó lại bị bắt như trước thì buồn lắm.
Câu chuyện mà mình kể muốn nói rằng, để mèo có thể quấn chủ như cún thì hãy dành thời gian cho chúng nhiều hơn, hãy coi chúng là một thành viên thực sự trong gia đình và nói chuyện, tâm sự với chúng. Chúng không nói được nhưng có thể hiểu được những gì mà ta đối xử với chúng. Các bạn biết không, câu chuyện về Miu nhà mình đến nay vẫn được mọi người trong xóm nhắc đến đấy.