• Ban Quản Trị cộng đồng Yeuthucung.com xin gửi lời chúc mừng năm mới 2020 đến toàn thể các bạn & gia đình, cùng nhau đón một năm thành công, thịnh vượng, hạnh phúc.

CÂU CHUYỆN VỀ MỘT EM CHÓ ĐỐM

Helen Le

New Member
Cách đây gần mười năm, lần đầu tiên em đã xuất hiện trong gia đình chị. Chị nhớ ngày hôm đó, khi đứng giữa một bầy chó đốm chị đã muốn chọn 1 em chó khác to khỏe hơn, mập mạp hơn nhưng mấy em mà chị muốn chọn thì lại cứ chạy đi hết khi chị lại gần muốn bắt lấy. Nhưng chỉ có em lại khác hoàn toàn, chị thấy chân mình bị cào cào phía sau quay lại thì thấy em một chú chó trông rất còi cọc nhất đàn, bé tý xíu chỉ như 2 bàn tay chụm lại, lông thì sơ xác đến thảm hại. Em đang nhảy lên dùng 2 chân trước ôm lấy chân chị mặt rất hớn hở mừng tíu tít, chị đã thấy rất lạ. Và rồi chỉ một phút sau đó khiến chị quyết định sẽ đem em về nuôi chứ không phải một chú chó nào khác trc đó đã muốn. Thế đấy, em đã đến với gia đình chị như một cái duyên từ kiếp trước, như một định mệnh.

Nhà chị thấy em ai cũng thích lắm mặc dù trông em nhỏ thó nhưng vì em rất nhanh nhẹn và mặt em lúc nào cũng rất hớn hở, cả nhà đã đặt cho em một cái tên là TUN. Chỉ một tháng sau đó, em đã thay đổi một cách ko ngờ. Em ăn khỏe lắm nên giờ em đã có dáng dấp mập mạp hẳn lên, lông rất mượt và rất trắng nhưng cũng nghịch ngợm kinh khủng.

Càng lớn em càng béo mượt lông. Em chỉ là một em chó Ta thôi, ko phải chó Tây như người ta nhưng em đặc biệt khôn và ngoan lắm ko kém gì “người ta”. Nói gì em cũng biết như em hiểu hết tiếng người vậy, chỉ cần nói nhẹ nhàng là em ý liền nghe lời ko cần phải quát tháo nặng lời (trừ những lúc nhây quá J ). Đi xa chị nhớ em lắm, lúc nào về đến nhà cũng phải chạy ngay xuống chơi với em một lúc rồi mới làm gì thì làm.

Rồi một ngày em có một bạn mới bố chị mang ở dưới quê lên, hai em quấn quýt nhau và thân nhau lắm. Chỉ cần mấy phút không thấy bạn kia đâu đến khi nhìn thấy em đã cuống lên chạy ra vồ lấy và liếm mặt rối rít như kiểu xa nhau cả mấy ngày liền ý.

Thời gian trôi qua, 2 em đều đã thành người lớn nhưng đặc biệt em là em chó cái nhưng suốt ngần ấy năm em ko có “hiện tượng” gì cả (nên ko thể sinh em bé được) nên mẹ chị đã nói vui rằng hình như Tun nhà mình bị “Pê đê J”. Rồi một ngày vì có vấn đề nên mọi người đã ko thể giữ lại người bạn kia cho em nữa (phải bán đi cho người khác), chị cũng buồn đến phát khóc nhưng dường như cũng ko thể bằng được nỗi buồn của em. Nhìn mặt em buồn thiu, ko ăn ko đùa nghịch gì cả, em đã bị ốm vì quá nhớ bạn đó thì phải. Chị đã nghĩ chắc em cũng chỉ buồn mất vài ngày hoặc căng lắm vài tuần là cùng, nhưng thực sự quá sức tưởng tượng của chị khi em đã giữ nỗi buồn đó trong suốt gần một năm trời làm cách nào em cũng ko hết hẳn buồn mặc dù có mang thêm 1 em khác về làm bạn với em nhưng em cũng ko mấy hứng thú. Phải đến năm sau đó mới thấy em vui trở lại như bình thg nhưng từ đó trở đi em ko hề thân với 1 em chó nào khác giống như thế. Em đã làm chị ngạc nhiên lắm luôn, chị đã ko thể ngờ rằng em lại là một con vật nặng tình và chung thủy đến như thế, nhiều con người như chị còn thấy xấu hổ khi đứng trc sự trung thành của em như vậy.

Rất nhiều năm sau đó trôi qua em cũng đã có rất nhiều thay đổi. Nhưng rồi vào một ngày cách đây hai tháng chị đã thấy có điều gì đó bất ổn ở em. Em ăn hầu như rất ít, lưng và người em gầy đi một cách nhanh chóng, nhô hết cả xương sống ở lưng lên và ko đi vệ sinh được. Mẹ chị tưởng em chỉ ốm vặt lười ăn như bình thg và bị táo bón nên đã mua thuốc bổ, thuốc táo về tự tiêm cho em, và quả thật hôm sau em lại đi được. Nhưng em vẫn ko ăn mà chỉ uống nước rất nhiều, đặc biệt cái bụng cứ ngày một to, căng chướng lên một cách bất thường. Bố chị đã đón BSTY đến, họ nhìn em sờ nắn cái bụng cứng như bà bầu của em rồi lắc đầu nói em đã bị bệnh nan y rồi ko chữa được đâu “ Ung thư đại tràng”, nếu càng cho ăn ngon thì em sẽ càng mau chết hơn.

Nghe được tin đó cả nhà ai cũng buồn lắm, nhưng chẳng biết làm cách nào để có thể cứu được em cả. Em ko ăn cơm mà chỉ ăn thức ăn như: Xúc xích, giò, thịt gà, cá hoặc thậm chí rất thích sữa chua và kem. Vẫn biết là ko nên cho em ăn những thứ đó như lời BS đã nói, nhưng thực sự chị ko thể để em nhịn đói được. Chị chỉ muốn rằng những ngày cuối đời em sẽ được ăn những gì em thích nhất.

Cho tới hôm qua sau 2 tháng phát bệnh thì em đã yếu lắm rồi, em ko thể đứng đc nữa vì chân em ko chống vững được, cái bụng thì như quả bóng bay bơm căng hết cỡ chỉ chực vỡ tung ra, em đã lấy hết sức để kéo lê cả thân mình khi muốn di chuyển, nhìn em chị đã khóc vì thương quá nhưng ko dám động vào bê em lên vì sợ em sẽ bị đau mà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu, xoa lưng thôi. Nhưng em là một chú chó dũng cảm nhất mà chị đã từng thấy, sức chịu đựng sự đau đớn của em thực sự là không tưởng. Em mệt đến nỗi ko nhấc được đầu lên mà chỉ nằm bệt xuống để thở, nhưng khi thấy chị hay bất cứ ai trong gia đình đi ra thì em vẫn cố động đậy nhấc cái đầu và ngọ nguậy cái đuôi để mừng, mặt em vẫn có nét vui vẻ chứ ko thảm thương hoặc cảm thấy đau đớn gì cứ như em ko muốn để mọi người thấy và lo lắng vậy. Tối đó chị đã ngồi với em rất lâu để xoa đầu, chị đã thấy bụng em cuộn lên và mỗi lần như vậy em đều thở hắt ra một cách rất nặng nhọc. Chị biết em đang đau nhiều lắm, nhưng chị chưa từng thấy em kêu lên hay rên lên bất cứ 1 tiếng nào cả dù chỉ là nhỏ nhất. Thương em vô cùng và chị lại khóc vì nghĩ rằng có thể em sẽ ko qua được đêm nay, chưa lúc nào chị thấy mình bất lực và trở nên vô dụng như thế, chị đã chẳng thể giúp gì được để làm cho em bớt đau đơn hơn cả.

Sáng hôm sau chị dậy sớm hơn mọi hôm vì muốn xem em thế nào rồi, lúc đó chị đã thấy em dường như khỏe hơn tối hôm trc vì em đã có thể nhấc hẳn được đầu lên và em đã uống rất nhiều nước và 1 ít sữa chua khi chị mang ra. Chị đã rất hy vọng em sẽ cố gắng sống thêm được ít thời gian nữa. Nhưng rồi sau đó đến buổi chiều khi chị đi làm về chưa kịp bước vào nhà thì đã được thông báo tin rất buồn “TUN nó chết rồi”, lúc khoảng 10h sáng nay khi mẹ vừa cho nó uống nước rồi đi chợ mua đồ ăn trưa khi quay lại thì em đã đi rồi. Chị đã biết trc sẽ là như vậy nhưng thực sự vẫn thấy hụt hẫng vô cùng, chị đã không được nhìn thấy em lần cuối trc khi em đi.

Bố chị đã mang chôn em ở bờ sông gần nhà, nơi mà ngày nào bố cũng ở đó câu cá 2 lần một ngày. Ở đó em sẽ không cảm thấy cô đơn vì ngày nào em cũng sẽ được nhìn thấy người trong gia đình mình, và lúc nào cũng luôn có người qua lại thường xuyên. Hãy yên nghỉ em nhé, nếu kiếp sau có duyên chúng ta sẽ lại được là người một nhà với nhau, mong em sẽ sớm được siêu thoát, đầu thai trở lại. Chị chắc chắn 1 điều rằng sau này em sẽ vẫn mãi ở trong lòng chị, mặc dù thời gian có thể xóa bớt những ký ức về em nhưng chị sẽ ko bao giờ có thể quên được em, vì em là em chó duy nhất đã để lại trong chị nhiều tình cảm đến vậy./.

 

Pate

General Administrator
Staff member
Administrator
Xin chia sẻ tình cảm cùng bạn câu chuyện về bé đốm.
 
Top