• Ban Quản Trị cộng đồng Yeuthucung.com xin gửi lời chúc mừng năm mới 2020 đến toàn thể các bạn & gia đình, cùng nhau đón một năm thành công, thịnh vượng, hạnh phúc.

Niềm tiếc thương vô hạn và sự oán hận những bác sĩ thú y vô lương tâm

Tuan Boy

New Member
Hôm nay, ngày 01.06.2016 lúc 11:35 lần đầu tiên mình lên một diễn đàn về thú cưng để chia sẻ tâm trạng của mình lúc này. Mình vừa an làm xong thủ tục an táng cho em cún nhà mình. Chú tên Boy, giống nhật lai bắc kinh đã sống với gia đình được gần 10 năm và đã ra đi mãi mãi vào lúc 14:00 ngày 01.06. Mình không quên được hình ảnh lúc ra đi của Boy, nó không nhắm mắt dù mình cố vuốt nhiều lần, mắt nó vẫn còn hé mở, miệng thì vẫn còn hở ra như lúc đang thở. Như vậy nó chết không phải trong lúc ngủ. Nguyên nhân cái chết của Boy là vì nó bị shock thuốc, nôn mửa, bị liệt 2 chân sau và ra đi trong tình trạng rên rỉ, đau đớn. Sự việc xảy ra chỉ vỏn vẹn trong 4 ngày kể từ ngày đưa Boy đi chích ở phòng mạch thú y lang băm.
Sự việc là trước ngày Boy ra đi 4 ngày nó bị đau mắt đỏ 1 con mắt, trước đó gần 2 tháng nó đã có dấu hiệu bị đục thủy tinh thể vì nó cũng đã già rồi nên bị mờ mắt, giảm thị lực là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng nó vẫn sinh hoạt bình thường, có điều chỉ ăn ít thôi, do có tuổi nó sẽ ít thích hoạt động và ngủ nhiều, nằm nhiều.
Ngày phát hiện nó bị đau mắt, nó vẫn bình thường, 1 con mắt nó cứ nhiêu lại như mở không lên và bên trong bị đỏ y như con người bị nhặm mắt. Mình thấy vậy liền nhỏ mắt cho nó trước vì lúc đó cũng trễ không đưa đến thú y được. Lúc mới nhỏ nó vẫn nhiêu mắt và như đang rất buồn ngủ hoặc do đau mắt nên nó cũng không muốn mở ra làm gì. Nó ngủ và sau đó vài tiếng nó dậy thì có vẻ mắt nó có thể mở ra được 1 chút. Qua ngày mai mình đưa nó đi thú y, và cuộc đời nó đã bị hại tại đây.
Nói qua 1 chút, từ khi nuôi Boy lúc mới sanh mình đã sử dụng dịch vụ khám chữa bệnh và chích ngừa ở phòng mạch thú y Bác sĩ Hải ở địa chỉ 224 Huỳnh Văn Bánh, Q.Phú Nhuận vì chỗ này gần nhà mình. Boy được khám chữa bệnh tại đây từ nhỏ cho đến lớn. Thời gian đầu thì không phát hiện bác sĩ lang băm hay nuôi bệnh. Vì thực ra Boy nó không có mắc bệnh gì nhiều, chỉ có bị viêm da hay rụng lông nhiều thôi, mà bệnh viêm da mình cũng biết khó mà chữa hết và phải rất kiên trì. Sau này khi nó được 8 9 tuổi vì đưa đi khám mỗi khi nó cảm sốt hay té ngãy chân thì mới dần thấy bác sĩ ở đây nuôi bệnh, trị không dứt điểm và giới thiệu dụ mình những loại thuốc mắc tiền. Sau thời gian này mình bỏ không đi bác sĩ ở đây nữa vì thấy làm tiền nhiều hơn là chữa, nhiều khi còn đưa ra phương pháp không hợp lý.
Nói lại chuyện đưa Boy đi khám vì bị đau mắt. Như mình nói trên vì không tin tưởng bác sĩ Hải nữa mình hỏi thăm bạn mình, cũng là một người có nuôi và yêu thương chó lắm, đã giới thiệu cho mình bác sĩ Duy ở địa chỉ 99/11A Nơ Trang Long, Q. Bình Thạnh. Và thế là câu chuyện bắt đầu và mình oán hận phòng mạch ông ta suốt đời.
Lúc mới đưa Boy đến phòng khám, ông bác sĩ vừa mới khám xong cho con Mèo nào đó và ổng đang ngồi tại bàn làm việc của mình. Mình để Boy lên bàn khám thì có bà phụ tá của ông lại banh mắt Boy xem sơ qua, và nói mắt nó kéo mây nhiều rồi. Trong lúc bả mân mê Boy thì mình tự kể hết bệnh tình và dấu hiệu của nó, rồi ông bác sĩ không nói gì, cũng ko lại kiểm tra hay khám xem nó có sốt hay đau chỗ nào không, chỉ hỏi một câu nó bao nhiêu tuổi, mình nói nó gần 10t rồi, xong ổng bơm 2 cây tiêm. Rồi chích vào cho nó, mình hỏi là sao nó bị đau mắt thì ổng trả lời là nó bị bụi bẩn dính vào, dặn mình không nên nhỏ mắt cho nó làm gì, nó ngứa nó dụi mắt sẽ nặng thêm. Rồi kêu mình cứ đem đến chích hằng ngày đến khi mắt nó hết thì thôi. Sang ngày thứ 2 mình đem đi chích tiếp vì thực ra trước khi mang đi mình thấy mắt nó có đỡ đỏ hơn và tan máu đầm nên mình thấy tin tưởng, đem đến thì ông bác sĩ đi vắng, bà phụ tá chích cho nó và cũng dặn dò đem đến chích khi nào hết thì thôi. Sau 2 ngày chích thì nó không thiết ăn nhưng vẫn uống nước và đương nhiên nó mệt mỏi chỉ thích nằm, mặc dù mắt vẫn mở thao láo. Đến chiều ngày thứ 3 mình thấy nó ói và có dấu hiệu lừ đừ, mình không định đem đi nữa vì thấy trời mưa, nhưng nhìn nó mệt mỏi chịu không được mình quyết định mặc áo mưa trùm nó đi. Định là nó bỏ ăn hỏi bác sĩ xem có cách nào cho nó ăn được không. Khi đến ổng làm như không nhơ rõ Boy đã đến đây chích rồi, mình phải tường thuật lại bệnh tình của nó cho ổng, rồi nói ổng nó ko thấy đường, xong ổng nói chuyện như thể bây giờ mới hiểu bệnh trạng của nó. Nhưng vẫn không kiểm tra hay khám tổng quát gì hết, lại tiếp tục bắt đầu bơm 2 kiêm tiêm và chích, rồi dụ mình mua gel thức ăn cho nó vì nó biếng ăn. Mình không tiếc gì hết và làm theo hướng dẫn của ổng cả.Lúc về cho nó ăn và cơn mộng bắt đầu. Đến chiều tối, mình đang ngủ thì nghe tiếng nó rên, mình xuống xem thì thấy nó ói tại chỗ, mà nó ói trong tư thế nằm nên dính đầy hết vào người, thường lúc nó khỏe nếu lỡ ăn có ói nó sẽ kiếm góc nào đó để giải quyết như lúc nó đi vệ sinh. Mình lau dọn cho nó và đưa nó lên lầu trước cửa phòng mình để tiện theo dõi. Trong đêm hôm đó nó ói lần 2 và lần này nhà mình quyết định sẽ không đem đi chích nữa vì nghi ngờ nó chịu không nổi thuốc, và đang không biết ổng chích thuốc gì mà nó trở nặng. Đến sáng lại phát hiện nó ói nữa và lần này có dấu hiệu rên rỉ nhiều hơn. Trong nguyên ngày thứ 4 mình chăm nó tại nhà, bón cho nó ăn, đút nó uống nước và nhỏ mắt vệ sinh mắt cho nó. Trong buổi sáng đến chiều nó không rên rỉ và vẫn đi lại được nhưng rất loạng choạng, nó đi tiểu 1 bãi vàng khè, và đi phân đen. Đến chiều thì nó bắt đầu rên rỉ nhiều hơn, mỗi lần 5-7 phút, hoặc khi có người nhà lại dỗ dành nó thì nó nín. Nó bắt đầu đi không được nữa, cố đi nhưng lết không nổi, hoặc đứng dậy được thì không nhấc chân lên được nữa. Đến tối mình cho nó uồng sữa, tiếp tục vệ sinh mắt, vì thấy nó không đi lại được nên mình lấy dầu xoa bóp cho nó, trong tối hôm đó nó rên rỉ hết cả đêm, ơi ra hết những gì ban ngày nó ăn. Mình đau lòng quá, giữa đêm lên tìm hiểu ông bác sĩ Duy có phải lang băm không thì có bài viết nói ổng chuyên chích kháng sinh và kháng viêm quá liều làm chó mệt mỏi dẫn đến chết. Cả đêm mình ôm nó vào lòng để nó không rên nữa. Và quyết định trời sáng sẽ đưa nó đi đến trạm thú ý quận 3- Lý Chính Thắng, một cớ sở của nhà nước. Trước đấy mình không tin tưởng mấy cơ sở này lắm. Nhưng đi 1 lần mới thấy mặc dù có thể họ chữa không hết bênh, nhưng ít ra qui trinh khám chữa bệnh rõ ràng, bạn cũng nắm được thú cưng mình được tiêm những gì. Sau khi kể hết sự tình, bác sĩ chẩn đoán em nó bị suy nhược và các triệu chứng ói mửa, viêm mắt, và đã đi chữa ngoài 3 ngày nhưng do chích quá nhiều. Bác sĩ cho nó truyền đạm và vitamin vì nó thiếu máu trầm trọng, thêm phần bỏ ăn. Sau khi truyền xong mình đem nó về và nó vẫn kêu rên như mọi hôm, mình nghĩ chắc nó mới truyền nước xong còn mệt. Rồi sau đó mình tiếp tục vệ sinh mắt cho nó rồi lên phòng nghỉ ngơi. Trên lầu mình nghe tiếng nó rên dữ dôi, nhưng nó rên theo kiểu rên hứ hứ xong sủa 1 phát, như kiểu nó làm gì không được là nó gấu lên. Nò làm liên tục trong gần tiếng đồng hồ, cứ 5-10 phút là gấu. Rồi sau đó không nghe nữa và nó nó nằm thở hổn hển. Đến 14:00 mình xuống ăn cơm. Từ chân cầu thang mình đã thấy vũng nước đái của nó tại chỗ, nó trong tư thế nằm nghiêng dài, từ xa mình nghĩ nó không đi được nên tự xử, mình tiến lại gần, ngồi xuống định lau dọn cho nó thì thấy nó đơ ra rồi, mắt, miệng bất động như lúc nó vẫn còn mở mắt và miệng vẫn thở nhưng nó không cử động và đứng hình. Mình nhìn thân hình nó thì không thấy nó thở nữa, mình lây nó, banh miệng nó ra vì thấy lưỡi nó quắn lại, tái trắng, mình gùi người xuống để nghe nhịp tim nhưng không còn thấy đập. Vậy là Boy đã ra đi như thế, vì cố vuốt mắt nhưng nó không nhắm, chỉ khép lại được một chút xíu. Thân nhiệt nó vẫn còn ấm, tay chân vẫn còn mềm, chỉ có đầu nó là cứng lại, có thể thuốc đã shock lên tới não của nó và nó chết như thế.
Nhà mình kiếm cái thùng để quàn nó, lúc ẵm nó vào thùng thì cảm giác như nó lặt lìa, một cảm giác khác hẳn với lúc mình ẵm nó lúc còn sống. Mình vẫn đang mơ hồ là không biết nó đã chết chưa? Hay nó bất động thôi và mình nhìn sai. Mình gom đồ cá nhân của nó để đem đi thiêu chung. Trên đường đi, mình cố mở hộp thùng ra và lây nó, vì mình vẫn đang không tin, mình sợ mình nhầm hại chết nó. Nhưng kết quả là nó đã ra đi mãi mãi thật rồi.
Mình cũng lường trước nó sẽ ra đi vì nó đã có dấu hiệu của bệnh tuổi già và sức khỏe của nó đã kém đi nhiều rồi. Tuy lúc còn trẻ nó ít khi bệnh nhưng bản chất nó cũng không phải dạng khỏe mạnh lắm vì nó kén ăn và cũng hay biếng ăn. Mình thà nó chết vì nó già yếu và không còn sức, đó là qui luật tự nhiên, đằng này nó chưa đến lúc nhưng vì những muỗi chích quá liều kia mà khiến nó đau đớn đến chết. Mình oán hận những tên bác sĩ vô lương tâm, không thiệt lòng cứu chữa cho con vật, chỉ dùng kiêm tiêm để kiếm tiền và không làm rõ xem bệnh trạng của con vật. Bác sĩ như Hổ Báo....!!!
Vài dòng cho Boy:
Boy ơi, vậy là chị em mình và gia đình đã đi với nhau được gần 10 năm rồi đấy. Boy là chú cun đẹp trai nhất trong lứa mà mẹ em sanh ra, chính vì thế em đã được cho gia đình chị nuôi. Những kỷ niệm thì quá nhiều phải không Boy? Boy bản tính nghịch phá, nhiều lần làm hư đồ, cắn phá tập vở của chị, nhưng Boy quấn quýt và yêu thương mọi người. Boy thích trẻ em và thương yêu Bố rất nhiều. Các chị em trong nhà từ nhỏ ai cũng thích Boy, vì Boy hay rượt đuổi và quấn quýt mọi người. Boy thích ăn ngọt và không thích ăn cơm, Boy chỉ lựa đồ ăn mà ăn thôi. Boy canh nhà thì không ai bằng, nhưng Boy lại không thích bắt chuộc, Boy như hoàng tử của cả nhà. Chị luôn nhớ những trò chơi mà tụi mình chơi khi Boy còn nhỏ và cả những con thú nhồi bông mà Boy cắn rách hết của chị nữa. Từng dòng chữ chị đang đánh ở đây là từng giọt nước mắt mà chị đang tuôn đó Boy biết không? Đâu đâu trong nhà đều thấy hình ảnh của Boy hết Boy ơi, vì Boy chạy khắp nơi trong nhà mà. Boy ơi, chị xin lỗi vì đã vô tình hại Boy phải ra đi như vậy. Chị giận mình lắm. Boy là chú cún đầu tiên và duy nhất mà chị Na thương yêu. Kiếp này Boy đã có một cuộc sống ấm áp với gia đình mình, kiếp sau Boy cũng sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ mạnh khỏe nha Boy. Chị Na thương nhớ Boy rất nhiều !!!!! Boy ơi........
 
Một số bác sĩ thú y nhiều lang băm lắm, biết mẹ gì đâu, toàn biết mỗi tiêm thuốc rồi cho tiêm mấy thứ vớ vẩn cơ bản, hết... ( Một số k phải tất cả )
 

Sponger

New Member
Hôm nay, ngày 01.06.2016 lúc 11:35 lần đầu tiên mình lên một diễn đàn về thú cưng để chia sẻ tâm trạng của mình lúc này. Mình vừa an làm xong thủ tục an táng cho em cún nhà mình. Chú tên Boy, giống nhật lai bắc kinh đã sống với gia đình được gần 10 năm và đã ra đi mãi mãi vào lúc 14:00 ngày 01.06. Mình không quên được hình ảnh lúc ra đi của Boy, nó không nhắm mắt dù mình cố vuốt nhiều lần, mắt nó vẫn còn hé mở, miệng thì vẫn còn hở ra như lúc đang thở. Như vậy nó chết không phải trong lúc ngủ. Nguyên nhân cái chết của Boy là vì nó bị shock thuốc, nôn mửa, bị liệt 2 chân sau và ra đi trong tình trạng rên rỉ, đau đớn. Sự việc xảy ra chỉ vỏn vẹn trong 4 ngày kể từ ngày đưa Boy đi chích ở phòng mạch thú y lang băm.
Sự việc là trước ngày Boy ra đi 4 ngày nó bị đau mắt đỏ 1 con mắt, trước đó gần 2 tháng nó đã có dấu hiệu bị đục thủy tinh thể vì nó cũng đã già rồi nên bị mờ mắt, giảm thị lực là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng nó vẫn sinh hoạt bình thường, có điều chỉ ăn ít thôi, do có tuổi nó sẽ ít thích hoạt động và ngủ nhiều, nằm nhiều.
Ngày phát hiện nó bị đau mắt, nó vẫn bình thường, 1 con mắt nó cứ nhiêu lại như mở không lên và bên trong bị đỏ y như con người bị nhặm mắt. Mình thấy vậy liền nhỏ mắt cho nó trước vì lúc đó cũng trễ không đưa đến thú y được. Lúc mới nhỏ nó vẫn nhiêu mắt và như đang rất buồn ngủ hoặc do đau mắt nên nó cũng không muốn mở ra làm gì. Nó ngủ và sau đó vài tiếng nó dậy thì có vẻ mắt nó có thể mở ra được 1 chút. Qua ngày mai mình đưa nó đi thú y, và cuộc đời nó đã bị hại tại đây.
Nói qua 1 chút, từ khi nuôi Boy lúc mới sanh mình đã sử dụng dịch vụ khám chữa bệnh và chích ngừa ở phòng mạch thú y Bác sĩ Hải ở địa chỉ 224 Huỳnh Văn Bánh, Q.Phú Nhuận vì chỗ này gần nhà mình. Boy được khám chữa bệnh tại đây từ nhỏ cho đến lớn. Thời gian đầu thì không phát hiện bác sĩ lang băm hay nuôi bệnh. Vì thực ra Boy nó không có mắc bệnh gì nhiều, chỉ có bị viêm da hay rụng lông nhiều thôi, mà bệnh viêm da mình cũng biết khó mà chữa hết và phải rất kiên trì. Sau này khi nó được 8 9 tuổi vì đưa đi khám mỗi khi nó cảm sốt hay té ngãy chân thì mới dần thấy bác sĩ ở đây nuôi bệnh, trị không dứt điểm và giới thiệu dụ mình những loại thuốc mắc tiền. Sau thời gian này mình bỏ không đi bác sĩ ở đây nữa vì thấy làm tiền nhiều hơn là chữa, nhiều khi còn đưa ra phương pháp không hợp lý.
Nói lại chuyện đưa Boy đi khám vì bị đau mắt. Như mình nói trên vì không tin tưởng bác sĩ Hải nữa mình hỏi thăm bạn mình, cũng là một người có nuôi và yêu thương chó lắm, đã giới thiệu cho mình bác sĩ Duy ở địa chỉ 99/11A Nơ Trang Long, Q. Bình Thạnh. Và thế là câu chuyện bắt đầu và mình oán hận phòng mạch ông ta suốt đời.
Lúc mới đưa Boy đến phòng khám, ông bác sĩ vừa mới khám xong cho con Mèo nào đó và ổng đang ngồi tại bàn làm việc của mình. Mình để Boy lên bàn khám thì có bà phụ tá của ông lại banh mắt Boy xem sơ qua, và nói mắt nó kéo mây nhiều rồi. Trong lúc bả mân mê Boy thì mình tự kể hết bệnh tình và dấu hiệu của nó, rồi ông bác sĩ không nói gì, cũng ko lại kiểm tra hay khám xem nó có sốt hay đau chỗ nào không, chỉ hỏi một câu nó bao nhiêu tuổi, mình nói nó gần 10t rồi, xong ổng bơm 2 cây tiêm. Rồi chích vào cho nó, mình hỏi là sao nó bị đau mắt thì ổng trả lời là nó bị bụi bẩn dính vào, dặn mình không nên nhỏ mắt cho nó làm gì, nó ngứa nó dụi mắt sẽ nặng thêm. Rồi kêu mình cứ đem đến chích hằng ngày đến khi mắt nó hết thì thôi. Sang ngày thứ 2 mình đem đi chích tiếp vì thực ra trước khi mang đi mình thấy mắt nó có đỡ đỏ hơn và tan máu đầm nên mình thấy tin tưởng, đem đến thì ông bác sĩ đi vắng, bà phụ tá chích cho nó và cũng dặn dò đem đến chích khi nào hết thì thôi. Sau 2 ngày chích thì nó không thiết ăn nhưng vẫn uống nước và đương nhiên nó mệt mỏi chỉ thích nằm, mặc dù mắt vẫn mở thao láo. Đến chiều ngày thứ 3 mình thấy nó ói và có dấu hiệu lừ đừ, mình không định đem đi nữa vì thấy trời mưa, nhưng nhìn nó mệt mỏi chịu không được mình quyết định mặc áo mưa trùm nó đi. Định là nó bỏ ăn hỏi bác sĩ xem có cách nào cho nó ăn được không. Khi đến ổng làm như không nhơ rõ Boy đã đến đây chích rồi, mình phải tường thuật lại bệnh tình của nó cho ổng, rồi nói ổng nó ko thấy đường, xong ổng nói chuyện như thể bây giờ mới hiểu bệnh trạng của nó. Nhưng vẫn không kiểm tra hay khám tổng quát gì hết, lại tiếp tục bắt đầu bơm 2 kiêm tiêm và chích, rồi dụ mình mua gel thức ăn cho nó vì nó biếng ăn. Mình không tiếc gì hết và làm theo hướng dẫn của ổng cả.Lúc về cho nó ăn và cơn mộng bắt đầu. Đến chiều tối, mình đang ngủ thì nghe tiếng nó rên, mình xuống xem thì thấy nó ói tại chỗ, mà nó ói trong tư thế nằm nên dính đầy hết vào người, thường lúc nó khỏe nếu lỡ ăn có ói nó sẽ kiếm góc nào đó để giải quyết như lúc nó đi vệ sinh. Mình lau dọn cho nó và đưa nó lên lầu trước cửa phòng mình để tiện theo dõi. Trong đêm hôm đó nó ói lần 2 và lần này nhà mình quyết định sẽ không đem đi chích nữa vì nghi ngờ nó chịu không nổi thuốc, và đang không biết ổng chích thuốc gì mà nó trở nặng. Đến sáng lại phát hiện nó ói nữa và lần này có dấu hiệu rên rỉ nhiều hơn. Trong nguyên ngày thứ 4 mình chăm nó tại nhà, bón cho nó ăn, đút nó uống nước và nhỏ mắt vệ sinh mắt cho nó. Trong buổi sáng đến chiều nó không rên rỉ và vẫn đi lại được nhưng rất loạng choạng, nó đi tiểu 1 bãi vàng khè, và đi phân đen. Đến chiều thì nó bắt đầu rên rỉ nhiều hơn, mỗi lần 5-7 phút, hoặc khi có người nhà lại dỗ dành nó thì nó nín. Nó bắt đầu đi không được nữa, cố đi nhưng lết không nổi, hoặc đứng dậy được thì không nhấc chân lên được nữa. Đến tối mình cho nó uồng sữa, tiếp tục vệ sinh mắt, vì thấy nó không đi lại được nên mình lấy dầu xoa bóp cho nó, trong tối hôm đó nó rên rỉ hết cả đêm, ơi ra hết những gì ban ngày nó ăn. Mình đau lòng quá, giữa đêm lên tìm hiểu ông bác sĩ Duy có phải lang băm không thì có bài viết nói ổng chuyên chích kháng sinh và kháng viêm quá liều làm chó mệt mỏi dẫn đến chết. Cả đêm mình ôm nó vào lòng để nó không rên nữa. Và quyết định trời sáng sẽ đưa nó đi đến trạm thú ý quận 3- Lý Chính Thắng, một cớ sở của nhà nước. Trước đấy mình không tin tưởng mấy cơ sở này lắm. Nhưng đi 1 lần mới thấy mặc dù có thể họ chữa không hết bênh, nhưng ít ra qui trinh khám chữa bệnh rõ ràng, bạn cũng nắm được thú cưng mình được tiêm những gì. Sau khi kể hết sự tình, bác sĩ chẩn đoán em nó bị suy nhược và các triệu chứng ói mửa, viêm mắt, và đã đi chữa ngoài 3 ngày nhưng do chích quá nhiều. Bác sĩ cho nó truyền đạm và vitamin vì nó thiếu máu trầm trọng, thêm phần bỏ ăn. Sau khi truyền xong mình đem nó về và nó vẫn kêu rên như mọi hôm, mình nghĩ chắc nó mới truyền nước xong còn mệt. Rồi sau đó mình tiếp tục vệ sinh mắt cho nó rồi lên phòng nghỉ ngơi. Trên lầu mình nghe tiếng nó rên dữ dôi, nhưng nó rên theo kiểu rên hứ hứ xong sủa 1 phát, như kiểu nó làm gì không được là nó gấu lên. Nò làm liên tục trong gần tiếng đồng hồ, cứ 5-10 phút là gấu. Rồi sau đó không nghe nữa và nó nó nằm thở hổn hển. Đến 14:00 mình xuống ăn cơm. Từ chân cầu thang mình đã thấy vũng nước đái của nó tại chỗ, nó trong tư thế nằm nghiêng dài, từ xa mình nghĩ nó không đi được nên tự xử, mình tiến lại gần, ngồi xuống định lau dọn cho nó thì thấy nó đơ ra rồi, mắt, miệng bất động như lúc nó vẫn còn mở mắt và miệng vẫn thở nhưng nó không cử động và đứng hình. Mình nhìn thân hình nó thì không thấy nó thở nữa, mình lây nó, banh miệng nó ra vì thấy lưỡi nó quắn lại, tái trắng, mình gùi người xuống để nghe nhịp tim nhưng không còn thấy đập. Vậy là Boy đã ra đi như thế, vì cố vuốt mắt nhưng nó không nhắm, chỉ khép lại được một chút xíu. Thân nhiệt nó vẫn còn ấm, tay chân vẫn còn mềm, chỉ có đầu nó là cứng lại, có thể thuốc đã shock lên tới não của nó và nó chết như thế.
Nhà mình kiếm cái thùng để quàn nó, lúc ẵm nó vào thùng thì cảm giác như nó lặt lìa, một cảm giác khác hẳn với lúc mình ẵm nó lúc còn sống. Mình vẫn đang mơ hồ là không biết nó đã chết chưa? Hay nó bất động thôi và mình nhìn sai. Mình gom đồ cá nhân của nó để đem đi thiêu chung. Trên đường đi, mình cố mở hộp thùng ra và lây nó, vì mình vẫn đang không tin, mình sợ mình nhầm hại chết nó. Nhưng kết quả là nó đã ra đi mãi mãi thật rồi.
Mình cũng lường trước nó sẽ ra đi vì nó đã có dấu hiệu của bệnh tuổi già và sức khỏe của nó đã kém đi nhiều rồi. Tuy lúc còn trẻ nó ít khi bệnh nhưng bản chất nó cũng không phải dạng khỏe mạnh lắm vì nó kén ăn và cũng hay biếng ăn. Mình thà nó chết vì nó già yếu và không còn sức, đó là qui luật tự nhiên, đằng này nó chưa đến lúc nhưng vì những muỗi chích quá liều kia mà khiến nó đau đớn đến chết. Mình oán hận những tên bác sĩ vô lương tâm, không thiệt lòng cứu chữa cho con vật, chỉ dùng kiêm tiêm để kiếm tiền và không làm rõ xem bệnh trạng của con vật. Bác sĩ như Hổ Báo....!!!
Vài dòng cho Boy:
Boy ơi, vậy là chị em mình và gia đình đã đi với nhau được gần 10 năm rồi đấy. Boy là chú cun đẹp trai nhất trong lứa mà mẹ em sanh ra, chính vì thế em đã được cho gia đình chị nuôi. Những kỷ niệm thì quá nhiều phải không Boy? Boy bản tính nghịch phá, nhiều lần làm hư đồ, cắn phá tập vở của chị, nhưng Boy quấn quýt và yêu thương mọi người. Boy thích trẻ em và thương yêu Bố rất nhiều. Các chị em trong nhà từ nhỏ ai cũng thích Boy, vì Boy hay rượt đuổi và quấn quýt mọi người. Boy thích ăn ngọt và không thích ăn cơm, Boy chỉ lựa đồ ăn mà ăn thôi. Boy canh nhà thì không ai bằng, nhưng Boy lại không thích bắt chuộc, Boy như hoàng tử của cả nhà. Chị luôn nhớ những trò chơi mà tụi mình chơi khi Boy còn nhỏ và cả những con thú nhồi bông mà Boy cắn rách hết của chị nữa. Từng dòng chữ chị đang đánh ở đây là từng giọt nước mắt mà chị đang tuôn đó Boy biết không? Đâu đâu trong nhà đều thấy hình ảnh của Boy hết Boy ơi, vì Boy chạy khắp nơi trong nhà mà. Boy ơi, chị xin lỗi vì đã vô tình hại Boy phải ra đi như vậy. Chị giận mình lắm. Boy là chú cún đầu tiên và duy nhất mà chị Na thương yêu. Kiếp này Boy đã có một cuộc sống ấm áp với gia đình mình, kiếp sau Boy cũng sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ mạnh khỏe nha Boy. Chị Na thương nhớ Boy rất nhiều !!!!! Boy ơi........
Thật cảm động với câu chuyện về bé Boy. Thật lòng xin chia buồn cùng bạn Na nhé! Mình nghĩ bé Boy ra đi trong đau đớn như vậy nhưng bé cũng đã rất hiểu tấm lòng của bạn rồi nên mong bạn bớt đau buồn...
Mình đã đọc ko bỏ sót một từ nào, cũng từ cái tiêu đề mà mình còn đọc đi đọc lại những đoạn bạn nói về các bác sĩ lang băm "chỉ dùng kim tiêm để kiếm tiền..." đó - Thật đáng oán hận!
Một lần nữa, mong bạn sớm vượt qua nỗi buồn này... Có như thế bé Boy mới yên tâm an nghỉ bạn ạ!
 

Hạnh Nabi

New Member
Xin chia buồn với bạn.. Mình cũng mới mất 1 bé cún hôm qua.. Trường hợp gần giống bạn vậy.. Bé về nhà mới nên ị ra phân nhão.. Nhưng chạy nhảy ăn uống khỏe mạnh bình thường.. Tuy nhiên mình vẫn hơi lo.. Mang ra thú ý gần nhà.. Mục đích là muốn được tư vấn và cho bé uống thuốc được rồi.. Nhưng ổng bảo phải tiêm mới hết..Lân đầu nuôi nên mình k có kinh nghiệm.Để ổng tiêm. Về bé nằm đừ ra.. bỏ ăn.. sổ mũi..Nôn ói rồi ị ra nước mà liên tục luôn.. Sợ quá.. Mình đem ra khám lại.. Ổng bảo dấu hiệu bình thường.. Tiêm 3 ngày nữa là hết.. Ổng tiêm thêm mũi nữa.. Bé về thấy ị giống như muốn ra ruột luôn.. Rồi 4 tiếng sau bé ra đi.. Lúc gần chết mình nghe dì kể nó hét lên đau đớn.. rồi đứng tròng mắt.. thở yếu ớt.. 1 tiếng sau bé ra đi.. Đau lòng lắm... Dì sợ mình đau lòng nên niệm phật rồi đem cún đi chôn rồi... về nghe tin mà khóc cả buổi tối...
Sợ mấy thằng thú y luôn rồi..
 

lighto

New Member
Thú y VN, được mấy người có bằng cấp đầy đủ ? Nhất là ở quê kiểu mình nè, tự xưng thú y nhưng chủ yếu là bán đồ ăn thuốc cho gia súc thôi, chó mèo hả, chuyện xa vời lắm :'( T_T

Dù sao cũng chia buồn với bạn ...
 

ntcong80

New Member
chó bị viêm da mà bs bảo tiêm thì toàn lang băm thôi. mình đã chữa thành công 1 con bi demodex ko tiêm mũi nào mà chỉ làm theo cách hướng dẫn của bs thôi. đi khám bs nhìn qua la biết con chó bị viêm da loại gì rồi kê toa cho mình đi mua thuốc về chữa( bs này ko bán thuốc) . khám ko lấy 1 đồng nào
 

hoasimtim

Active Member
chó bị viêm da mà bs bảo tiêm thì toàn lang băm thôi. mình đã chữa thành công 1 con bi demodex ko tiêm mũi nào mà chỉ làm theo cách hướng dẫn của bs thôi. đi khám bs nhìn qua la biết con chó bị viêm da loại gì rồi kê toa cho mình đi mua thuốc về chữa( bs này ko bán thuốc) . khám ko lấy 1 đồng nào
Tiêm thuốc kháng sinh cũng được mà, chưa chắc đã là lang băm đâu :D
 
Top